Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

Tiễn biệt...



Trưa nay tôi vừa tiễn một người,
Rất tình cờ- nghe mặn ở trên môi
Có điều gì chợt về rồi bỗng mất,
Có điều gì giấu trong tà áo tôi...

Một giờ trưa nay tôi đưa người về,
Cả buổi chiều nay lòng tôi hôn mê.
Nắng mùa Đông không sưởi đời hiu quạnh,
Mà gió mùa Đông rét dài lê thê...

Người ra về, sân trường run bóng cây,
Hoàng hôn trong tôi cũng đã phủ đầy.
Vài phút bên người, lời không nói đủ,
Sao mắt dại khờ rồi mắt bỗng dưng cay?


Tôi bước một mình trên dãy hành lang,
Chiều nắng rơi, vương đôi sợi muộn màng.
Như chút tình tôi rơi trong khoảng trống,
Rồi cũng tan đi giữa đời thênh thang...


Một mình tôi lên lớp-lòng hoang vu,
Yên phận đời,bay giữa cõi sương mù.
Bẻ đôi viên phấn,bùi ngùi nhớ,
Biết bẻ chia ai cuộc đời âm u?


Vẫn với bảng đen đứng nhìn tuổi thơ,
Để thấy mùa Xuân qua tự bao giờ.
Vẫn rơi bụi phấn,mòn thương tiếc,
Thảng thốt,chiều nay thấy minh bơ vơ...


...Như thế,trưa nay tôi tiễn người đi rồi
Có nặng lòng thương nhớ cũng đành thôi.!

                                                  tháng12/1981          phanthinhưmai

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Hương phấn dịu dàng

         Bài thơ tặng học trò thế hệ 8x trường Thực Nghiệm Sư Phạm,    




Cám ơn em,buổi sáng nay

Như bao buổi sáng thường ngày,thế thôi.

Nhưng cô thấy mắt em cười

Cho cô có cả một-trời-tri-âm.



Tiếng thơ xưa vọng đến gần

Ngẩn ngơ cây lá,bâng khuâng hồn người:

Ức Trai trong nỗi đau đời,

Tố Như muôn thuở chơi vơi nhân tình.

Cám ơn em,mái đầu xanh

Nghiêng trên trang vở ngọt lành câu thơ

Trải lòng vẹn ý sau xưa

Kén tằm trọn kiếp nhả tơ cho đời.

Tháng năm kỉ niệm đầy vơi...

Lao xao gió cuốn lá rời ngọn cây.




Nồng nàn hương phấn trên tay

Dịu dàng rơi,dịu dàng bay,dịu dàng...

Cám ơn em,nụ hoa vàng

Cài trên áo tím chứa chan ân tình.



             Tháng11/1996              phanthinhumai

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

Hoa học trò

Chủ nhật.
Có việc, đi trên vài con đường quen trong thành phố,ngang qua ngôi trường các con đã học,bất chợt
thấy giữa vòm xanh cây lá thâp thoáng màu phượng nở.

Phượng. Phượng nở rồi! Màu hoa dã gắn bó theo mỗi người chúng ta, ít lắm,cũng một khoảng đời đẹp
nhất.

***

Nhớ chín năm trước, lúc  Tú mới đi học  năm đầu,cũng  dịp sắp vào hè,Mẹ ngang qua trường LHP,bần thần  trước màu phượng đỏ rực rỡ. Giờ ra chơi sân trường nhộn nhịp màu áo trắng học trò...Mẹ nhớ Tú, nghĩ tới bạn bè của con rồi thấy bồi hồi....Các bạn đang học lớp 12,chuẩn bị cho kì thi quan trọng...Về nhà chia sẻ cảm xuc ấy với Ngọc để được nghe một câu kết luận: Mẹ thiệt kì lạ nghe!Tự nhiên đi ngang trường thấy phượng nở lại bồi hồi xao xuyến thay cho con mình!  Rồi hai mẹ con mình cười...huề vốn!

Lần này,không chỉ xao xuyến thay cho con mà còn bồi hồi cho cả Mẹ!

Mẹ dừng xe lại sát lề đường,ngoái nhìn cho rõ những chùm phượng còn lẫn trong lá xanh,bắt đầu khoe màu rực rỡ.Màu hoa đánh dấu mỗi mùa thi,mỗi mùa cam go của con út.Thật vất vả từ kì thi chuyển cấp năm nào!
Cái kì thi mà 2 môn Văn -Toán con đạt điểm rất cao,còn Anh văn đã níu con bước giật lùi khủng khiếp!(Có
phải ám ảnh cú sốc ấy mà về sau con nỗ lực học AV giỏi cho....bõ ghét!)

Phượng về cũng làm cho Mẹ nhớ mùa thi năm trước. Những ngày con phải "điên  cuồng" học thi ĐH!. Không chỉ học mà mọi hoạt động có liên quan tới kì thi cũng làm cho mẹ con mình "đầu óc có vấn đề"!

Rồi những lần xuôi ngược đưa con đi thi. Những lần nhìn hoa phượng mà nôn nao mơ ước,lo lắng bồn chồn...

***

Màu hoa ấy cũng đã gắn bó cả đời với Mẹ
Thuở ấu thơ phượng đỏ quê nhà mỗi dịp Hè về,xa trường,xa
lớp có những nỗi nhớ nhẹ nhàng....Nhặt những cánh phượng xếp thành hình con bướm ép vào trang lưu bút.
Phượng cũng đỏ rực đường đến trường những năm học cấp 3 ở BMT (Duy chỉ có năm học12 ở ĐL,hồi ấy không thấy phượng, có lẽ vì xứ lạnh,chỉ có mimosa mùa Thu,anh đào mùa Đông và dã quỳ vàng rực chớm
Hè.)
Phượng Sàigòn đỏ thắm mùa thi vào Sư phạm.Con đường Cộng hòa xưa rợp mát những tán cây.Sân trưởng
với bãi cỏ xanh ,với những cây cao tỏa bóng có mùa hoa tím hồng ngọt ngào mà rạo rực,xôn xao,với hoa điệp vàng ,dáng phượng nghiêng nghiêng góc sân Thư viện ...một thời sinh viên đằm thắm  với bạn bè....

Rồi những năm tháng đầu đời dạy học ở Mỹ Tho. Cây phượng già trước cổng trường Nguyễn Đình Chiểu, hàng phượng hai bên hội trường đã chứng kiến những bước trưởng thành trong nghề dạy học của Mẹ và những
năm tháng đậm đà tinh nghĩa Thầy Trò.Thật nhiều kỉ niệm , vô vàn cảm xúc về mảnh đất và Tình Người
nơi ấy.
Phượng cũng khơi dậy một thời yên bình ở ngôi trường TNSP yêu thương.Mẹ con mình đã bước những
bước chân thân quen trên từng lối đi,bên những hàng cây,gốc phượng chốn này.Đã có không ít lần đang giảng bài
Mẹ bỗng ngẩn ngơ khi thoáng nhìn qua cửa lớp,bắt gặp chùm phượng nở đầu mùa ... Phượng nở rồi có nghĩa là sắp chia
tay với một thế hệ học trò....

***

Hoa phượng gắn bó với học trò,với chuyện thi cử cho nên nó gần gũi với nghề dạy hoc xiết bao!Mỗi lần nhìn hoa phượng nở là một lần Mẹ nhớ lại những năm tháng dạy học của mình.Tất cả như một cuốn phim ,theo trình tự thời gian,từng thế hệ học trò và kỉ niệm ....Giờ các con đã lớn lên,gặp lại hoa phượng đầu mùa,Mẹ
không chỉ nhớ về trường cũ,học trò xưa,xôn xao kỉ niệm mà còn nhớ thêm những mùa thi của con mình.







Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

Chuyên cũ của bạn...

Cảm xúc từ  câu chuyện của một người bạn thời Trung học kể lại .

                    TRONG VÙNG MỘ ĐỊA


Mặt nước lặng êm như đêm mùa Xuân
Có tiếng chim gì kêu lên khắc khoải
Không thể là tiếng nói
Của tình yêu trái ngang.

***
Lần thứ nhất tôi đến trên đất này
Hoang vu bao trùm cây cỏ
Và phủ quanh hồn tôi
Sương rụng rừng giọt nhỏ
Cũng nghe tim bồi hồi.

Tôi lắng nghe tiếng lá cây thì thầm:
Ôi tình yêu đầu tiên là nước mắt
Và tình yêu xót xa là sự thật.
Sự thật trả tôi rời cơn mơ!
Tôi lắng nghe đất cựa mình, trăn trở,
Nụ hôn đầu cay đắng thấm đôi môi
Khi cuộc sống bắt đầu từ quá nửa
Nửa đời kia xin giữ trọn cho người.
Xin giữ cho người
Đôi mắt này chứa một-trời-sao-vui
Đôi môi này ủ kín ngàn lời yêu thương chưa nói hết
(Ôi! lời nói của trái tim ngỡ mình đã chết
bỗng phục sinh tình yêu).

***
Lần thứ hai tôi đến trên đất này
Bước chân ngập ngừng tội lỗi
Bước chân bồi hồi ăn năn.
Chưa hiểu hết: đêm về nghe chim dạ uyên lên tiếng
lời thì thầm yêu đương
Joméo và Juliette đã nói gì trong tiếng nói nghẹn ngào,say đắm?
Ôi,tình yêu không già!
Và chàng Trixtan đau đớn
với tình yêu Idơ vượt bao điều ngang trái
Tình yêu còn đó mãi
Mãnh liệt trong lòng người!

***
Tôi ngồi xuống nơi này
Trời chiều,mây vẫn bay
Gởi hồn tôi theo với
Cho tình tôi nồng say.

Tôi lắng nghe bước chân ai dần xa
Nỗi buồn không dưng như làn khói tỏa
Nói năng chi cũng muộn rồi
Hạnh phúc-cuộc đời-tất cả.
Xin giữ giùm tôi người ơi!

Xin giữ giùm tôi
Bàn tay này ôm trọn cả đất trời quá khứ
Có tình yêu như trái chín trên cành
Có nỗi đắng cay
 Và ngày tháng mỏng manh
Như nỗi quạnh hiu của hẹn hò trước mặt
Xin giữ giùm tôi
Lời nói nào không cần thắc mắc
Đã bao lần lặp lại vẫn chưa thành
Giữa hai người và trời đất chung quanh
Mà cây lá như cứ thầm thỉ mãi...

***
Tôi ngồi xuống trên đất này ,nghe tiếng gọi
Tình yêu như hơi thở mềm không gian
Tôi nhắc tôi: ngày sẽ phai tàn
Cuộc sống vẫn nhịp đều
Bánh xe lăn không nghỉ
Như bài thơ vẫn chưa tìm thấy ý
Đã cạn nguồn yêu thương...

***
Tôi đứng trên đất này
Bàn tay trong bàn tay
Không nói gì nữa hết
Để cho hồn tôi bay....





Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Thơ của Mai Nguyễn

Từ xứ lạnh, nhìn hình bạn bè họp mặt sau 40 năm xa cách, Mai Nguyễn gửi bài thơ chung niềm vui hội ngộ.



    BỐN MƯƠI NĂM - BẠN VÀ TÔI

Bốn mươi năm qua mau như gió thoảng
Có ngờ đâu mỗi đứa một phương trời
Điều đang mừng vẫn thương nhớ không nguôi
Bè bạn đó với bao tình thân ái...

Tôi nhớ mãi ngôi trường xưa yêu dấu,
Bạn và tôi cùng ngồi ở một bên
Phía ngoài khung cửa sổ: cây điệp vàng
Lung lay gió như vẫy chào mời gọi

Quên sao được cùng vui buồn một thuở
Ghẹo đùa nhau cũng chỉ má hây hồng
Đường tình yêu, chút xao xuyến tâm hồn
Dù mơ mộng, chờ đến ngày khôn lớn...

Bạn và tôi giờ ôn kỉ niệm xưa
Hình như thấy những ngày chung lớp đó
Đã tìm được người bạn thân tri ngộ
Sẵn sàng vai cho dựa những khi buồn


Và nhân đôi khi chung nỗi vui mừng...
... Năm tháng qua mau, không gian khoảng cách,
Vẫn nguyên vẹn tình bạn già cao đẹp.
Xin cảm ơn Thượng đế - Cảm ơn Đời !...

                    Mai Nguyễn      Tháng3/2013         Tặng bạn bè VH2 thân thương








Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

Hôm qua, em đi...

Hôm qua, "em" đi gặp Minh Hải - không phải hôm qua em đi chùa Hương của cô bé mười lăm trong thơ Nguyễn Nhược Pháp! - gặp lại người bạn chung học từ 40 năm trước (ĐHSPSG 1973) đã cách xa 38 năm nay.



Nhà hàng SH... đường Nguyễn Huệ.

Không gian rất ấm cúng. Bốn đứa Cẩm Vân, Tâm Phạm, Minh Hải  và Như Mai ngồi lọt thỏm giữa bộ bàn ăn (mà một lát sau CV phải đòi thêm miếng nệm để nâng cao thế ngồi cho khỏi đau lưng)! và những bụi chuối, hàng cây, lá, hoa, quả mang một màu sắc rất... quê nhà!

Gần một năm nay, bạn bè đã được nhìn thấy nhau qua hình mỗi lần họp chợ theo nhóm từng vùng-miền-đất-nước-và-vùng-lãnh-thổ(!) nên thấy sự-già-nua trên vóc dáng mỗi người không có gì ngạc nhiên lắm. Có cái ôm nhau đầy tình thân ái, chút xíu nuối tiếc thời thanh xuân...

Cẩm Vân muốn Minh Hải nhớ quê nhà nhiều hơn nên cho cả bọn thưởng thức những món ăn thuần Việt. Bạn ấy đang ăn chay với món cơm nắm muối vừng nên cũng cho mọi người nếm một miếng để:

Cầm tay bạn cũ, vui mừng
Vừng thơm, cơm dẽo, xin đừng quên nhau!

Ừa, mà có ai quên ai đâu! Quên sao được nên gần nửa thế kỉ, đi nửa vòng trái đất vẫn tìm gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng nè!

Câu chuyện cứ thế dòn tan như ngô rang! Không kịp có khoảng trống để ăn nữa! Cho nên cứ phải nhắc nhau hoài: Ăn đi Hải, ăn đi Tâm, ăn đi Mai, ăn đi Vân!... Cắt ngang câu chuyện hoài... Đến nỗi nhiều món Vân đã đặt hàng từ trước đành phải đem về!

Chỉ có được 2 tiếng rưỡi để gặp bạn bè mà biết bao chuyện muốn nói, muốn kể... Tụi mình trở thành những-bà-già-hay-chuyện từ lúc nào không biết nữa! Và dưới mắt thế hệ con cháu, chắc thế nào chúng cũng thì thầm nói yêu với nhau rằng Mẹ mình cũng sến-chảy-nước ha!

Câu chuyện dòn tan mấy cũng phải tạm dừng. Bịn rịn mấy rồi cũng  đến lúc phải chia tay...

Tạm biệt nhau. CV còn phải về làm nhiêm vụ vợ hiền và "show Vân can cook" ở BD vào buổi chiều. Mai phải về nhanh kẻo môt-nửa-của-mình đang đợi ở nhà. Tâm cũng đón xe ngược ra BT. Mình muốn đi thêm với Hải một đoạn nữa bèn bảo đứng đợi lấy xe ra chở H về TKH. Nhưng lấy xe ra rồi mới chưng hửng khi H nói không có nón bảo hiểm! Hải đi bộ chút xiu được mà, cám ơn Mai, về đi kẻo trễ... Ờ há, quên mất cái vụ này! Năn nỉ bạn cứ leo lên xe đại nhưng không thuyết phục được. Hải tuân thủ pháp luật VN hơi-bị-nghiêm-túc đó nghe!

Về nhà rồi nhưng hình như vẫn còn thấy chưa đủ nên chợt nhớ chiều nay Hải đến thăm Thuần lúc 6g. Thế là "nhón" bớt một chút thời gian của bạn Thuần. Mail cho Hải, mời tiện đường trước khi đến Thuần ghé nhà chơi chút.

Cám ơn  vợ chồng Hải ghé nhà chơi trong buổi chiều vừa tạnh cơn  mưa. Thật vui và cảm động...

Sáng nay vừa mới gọi cho Bông hỏi thăm các bạn đến đông chưa? Sau khi cho biết cũng đã gần đủ, Bông la quá trời! Sao hôm qua không nghe nói gì hết? Xé lẻ hoài nhe! Có xé lẻ gì đâu Bông ơi! Ngày Thứ bảy mình và CV đều bận nhưng số đông đã sắp xếp ổn rồi. Như vậy là tốt, không nên thay đổi giờ giấc xáo trộn sinh hoạt của các bạn nên V và mình âm thầm thực hiện "kế hoạch nhỏ" để không ảnh hưởng "kế hoạch lớn" thôi mà! Mong các bạn hỉ xả cho và chúc cuộc họp mặt sáng nay thật vui và ý nghĩa. Còn nếu các bạn thấy không thể tha thứ tội lỗi của mình thì xin nhờ cô gái tuổi mười lăm đi chùa Hương trong thơ Nguyễn Nhược Pháp tiện thể sám hối giùm....  

;-)

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Thời gian đứng yên

Đọc lại bài thơ cũ. Năm1981.Cái thuở thế hệ mình có kẻ ở người đi.Cũng có những cuộc chia ly...
Bài thơ thoáng gợi kỉ niệm của một thời đã xa trong quá khứ.
 Một chút quá khứ cho nồng nàn thêm huong vị cuộc đời ....



Đêm đứng yên cho tình yêu qua
Tháng ba trăng khuất,sao cũng mờ.
Cỏ cây nín lặng lời tâm sự
Em cũng nghe tình yêu thiết tha.

Nghe cả mênh mông giữa biển đời
Lắng chìm trong hạnh phúc xa xôi
Tầm xa vẫn mãi mòn tay với
Rồi cũng thanh xuân lỡ nụ cười!


Câm lặng cho thời gian đứng yên
Cho không gian giữ phút êm đềm
Cho sương ướt nhẹ trên tay áo
Quấn quýt bờ vai,hơi thở mềm.

Rồi với trăng sao...ngày tháng mòn.
Bên nhau còn nặng nỗi cô đơn.
Em nghe cách trở từng chân bước,
Nghe cả dòng sông vĩnh biệt nguồn..

Có phải hàng cây đứng ngó theo,
Thầm thì ái ngại nỗi gieo neo
Tàn phai náo nức,tình yêu mất,
Trả lại hồn cho cõi tịch liêu...

Có phải hàng cây cứ trầm ngâm
Thương người khuất dấu kẻ tri âm
Bên sông dòng nước còn xuôi chảy...
Ai đón thời gian trở lại lần ?

Có thể rồi như bóng mất hình.
Hoang vu tràn mọi nẻo loanh quanh...
Tìm ra đáp số bài hạnh phúc,
Khuya khoắc,chơi vơi : mình với mình!

Có thể người đi với lãng quên,
Như binh minh không nhớ đêm đen
Như tay vuốt nhẹ hồn xa ngái
Phủi bỏ nhiêu khê,dấu muộn phiền....

Đêm vẫn còn đêm cúa chúng ta,
Tháng ba trăng khuất với sao mờ
Bên nhau quanh quẩn mòn chân bước
Không cần biết thời gian đang qua!...

                                                     3/1981










Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Giữ cho lòng nhẹ...

Tuyết con về nhà,không khí gia đinh ấm áp. Vậy mà trong mắt có một chút ưu tư vì niềm vui của học trò không trọn vẹn. Nghĩa là tâm huyết,trí lực của Cô và Trò đã đổ ra với biết bao hi vọng sẽ đạt tuyệt đối như mọi năm .Nhưng kết quả không hoàn toàn như ý .Cho rằng không ổn.Nên buồn!
Có gì đâu con,nhẹ tựa lông hồng!....



Con gái Mỹ Tho cuối tuần về với Mẹ,
Chuyện lớp,chuyện trường chia sẻ tâm tư,
Chuyện học trò thi cử,được thua,
Có vị đắng xen trong từng lời kể.

Thôi,bỏ qua hết để cho lòng mình nhẹ!
Bình tâm hơn trước những chuyện giữa đời.
Dẫu có đắng cay cũng nên biết mỉm cười,
Biết độ lượng trước tầm thường nhỏ bé.

Biết bao dung với những gì có thể,
Hạnh phúc là khi lòng được bình yên,
Tâm thức vô ưu,quên hết muộn phiền,
Sống hoan hỉ với niềm vui có được.


Trong đắng chát biết tìm ra dịu ngọt,
Hương vị cuộc đời do ở mình thôi.
Khi đã từng trải nghiệm những buồn vui,
Xin bình thản,chớ để lòng nặng trĩu!....

       phanthinhưmai                  10/03/13                       Tặng Tuyết con

Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013

Mừng con lên lớp.

Mẹ rất vui mỗi lần nói chuyện với các con.Hạnh phúc hơn nữa khi nghe những sẻ chia tâm sự hoặc kết quả việc làm gì đó mà các con vừa đạt được...Sau đó,vào bữa ăn hay ngồi chơi với Ba,Mẹ kể lại ngắn gọn cho Ba nghe,bao giờ cũng thấy được niềm vui thể hiện trong mắt Ba rất rõ: đôi mắt sáng lên và ươn ướt.
Lần nầy nghe bé út thỏ thẻ  "con mới được xếp lên lớp trên nè Mẹ...".Mẹ vui lắm và cảm nhận được sự cố gắng của con trong lúc đi học xa nhà. Hình ảnh con trong những năm tháng học hành chăm chỉ lại hiện lên trong tâm trí Mẹ,nhất là năm học 12 khổ luyện để thi Đại học. Những luc ấy có Mẹ bên cạnh để yêu thương,nhắc nhở,la rầy....

   Bây giờ,con đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, cái gì cũng mới,cũng khác...và chính con tự lo liệu,sắp xếp mọi thứ trong cuộc sống của một du học sinh.Con sẽ có ít nhiều áp lực trong thời gian đầu nhưng con cũng sẽ thấy thú vị trong từng bước trưởng thành của mình.Mẹ yên tâm khi con sớm hòa nhập với gia đinh homestay ,với bạn bè,Thầy Cô trong trường học mới...Có như vậy thì việc học hành của con mới trôi chảy,thông suốt được,phải không con?

  Khóa học AV này con được "đặc cách" lên lớp trên sớm hơn một tháng và khỏi học khóa hè.Như vậy là vui rồi nhé !
  Học lên một lớp là khó hơn một chút,đòi hỏi sự nỗ lực cúa chinh mình nhiều hơn nữa.Mẹ tin rằng con sẽ vượt qua để đạt được kết quả tốt như mong muốn.

   Chúc con gái út luôn vui,khỏe,gặp nhiều may mắn và thật mạnh mẽ,vững vàng theo định hướng mình đã chọn.
    Ba Mẹ và các Anh Chị yêu con.

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Gửi nắng ấm quê nhà qua Mai Nguyễn



Hôm qua đang viết  cho Mai Nguyễn,nhớ nhung dạt dào....thì Tâm gọi.Và thế là chuyện trò hơn nửa tiếng!
Cảm xúc không còn dạt dào nữa mà ...dạt ra,trôi đi đâu hết trơn.! Tưởng-rằng-dã-quên,ai dè sáng nay mở ra,máy ghi còn "bản nháp".Tìm hòai chẳng thấy dấu tich nháp ở đâu,chỉ thấy còn lại  tiêu đề gửi-nắng -cho-em .Trời ơi,nắng tháng ba mà gửi đi thi nóng lắm đó! Nhưng đem tới xứ lạnh thì trừ bớt đi chút xíu,chắc sẽ làm ấm lòng bạn hiền tui !

Cũng tối hôm qua,đoc nhận xét của Bà ngoại Tuyết,liền xí xọn viết vài dòng trách móc 2 bạn hiền của tui,người đi Châu Âu ôm cháu Ngoại,người từ xứ lạnh xuống Cali ăn Tết muộn,không ai còn nhớ đến tui...Viết một hồi,click vào "xuất bản",nó hiện ra mấy chữ cong queo,bảo viết lại 2 từ để chứng minh không phải là robot (Trời!!!!!).Viết tới viết lui cả chục lần đều bảo là chưa đúng .Viết luôn cả 2 từ "không hiểu" cho bõ ghét,cũng chẳng được gì ! Bèn  đăng xuất  cho rồi!

Sáng nay Bông gọi . Vui mừng báo tin vợ chồng Minh Hải mới về VN.MH muốn mời các bạn họp mặt.
Hứa hẹn sẽ có buổi ôn lại kỉ niệm xưa....

Mai Nguyễn ơi, trời Saigòn hôm nay nắng dịu,đủ để áo lụa Hà Đông của Mai Nguyễn và Cẩm Vân ngày
xưa làm cho lòng người chợt mát....Đã mát lòng rồi thì trở thành những kỉ niệm êm đềm muôn thuở,không dễ gì quên....


                                                                           
                                                                         

...Chiều,nắng say trên đường,
Chiều,lá bay bên đường
Tôi,một mình đứng lặng
Với trọn hồn nhớ thương...

Áo xưa bay sân trường
Dáng lụa nghiêng nghiêng hồn
Hương tóc vờn trong nắng
Xao động từng bước chân...

Áo xưa nay xa rồi,
Mây vẫn bay ngang trời
Nắng về chưa ấm lại.
Kỉ niệm bồng bềnh trôi...

Hồn tôi mềm như lá,
Tình tôi hòa trong gió
Chút nồng nàn hương xưa
Dù nhịp đời phôi pha....

                             Chút nhớ chiều nay gửi tặng hai bạn áo lụa một thời
                              Mai Nguyễn-Cẩm Vân.

  
                                                                         














Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

Xem hình cháu ngoại

Hôm nay ngày đẹp (3/3/2013),có hai niềm vui : được xem hình của P Lan trong chuyến vềVN vào dịp Tết
và được xem hình  cháu  ngoại tròn 14 tháng .

Bà yêu cháu quá! Nhìn những tấm hỉnh của cháu,,Bà liên tưởng đến từng bước chân cháu đi,từng cử chỉ
cháu làm.

Cháu của Bà đã tròn mười bốn tháng
Mỗi ngày qua, Bà mong cháu lớn lên
Lòng vui sao khi mới được xem hình!
-"Thấy ghét quá!",nựng yêu câu cửa miệng.
                      *

Ngoan ăn nhé và bi bô trò chuyện,
Vỗ tay reo khi đón Mẹ Ba về.
Là con trai nên không được khóc nhè
Đòi Nội bế trên tay,nhõng nhẽo..
                         *        
Hai má bầu bầu,làn da trắng trẻo
Miệng cười xinh lộ rõ mấy chiếc răng,
Nhưng mỗi khi không còn khoái món ăn
Môi mím lai :cười duyên hay từ chối!

                        *    
Bước xuống ghế,đẩy đi như thầm nói:
"Giờ mình vô nhà bếp khám phá đây! "
Vừa vói tay sờ tủ lanh bên này.
Đã thoăn thoắt đi qua bàn ăn sáng...

                       *

Ồ lạ quá,vật gì trông bóng loáng
Gõ vào bàn nghe tiếng kêu leng keng!
Cầm trên tay và buông xuống vài lần
Cười thích chí rồi lặng im "nghiên cứu".

                       *
Cái muỗng nằm yên ,Tũn nhin chăm chú
Nhón ngón tay đièu khiển hai đầu
Cái muỗng bập bênh ,lên xuống vui sao!
Hai tay gõ nhịp nhàng như phím nhạc.

                       *
Chắc mấy phút sau tìm trò chơi khác,
Nên Mẹ cho vào "chiếc cũi bình yên"
Đứng một mình với khoảng không gian riêng
Vui hay bực mà liệng đồ ra hết?

                        *
Hình như cháu đang vỗ tay và "hát"
Hay đưa tay đòi Nội bế ra ngoài?
Cháu của Bà nay mười bốn tháng rồi,
Thông minh,khỏe...Bà cầu mong như thế!

                                 Tặng cháu yêu của Bà          03/03/13
        Phanthinhưmai


Bạn hiền ơi...

Tháng ba đến rồi. Cái nắng tháng ba thật oi nồng khó chịu.Nhưng khi chiều xuống hơi gió mát rượi từ phía
sông thổi lên làm dịu lòng minh,lại nhớ mùa gió khô trong những năm tháng dạy học ở MỹTho,gió làm cho nước sông chuyển  mặn....Nhớ bạn kể một thời ở Thạnh Phú...
Nhớ miên man ... Nhớ bạn đi thăm cháu ngoại lâu nay chưa có thư về.

Tuyết ơi, lâu quá chưa về

Saigòn nhớ bạn,Bến Tre  nhớ..."mình".