Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Sẻ chia...




Nắng trưa hanh, rọi hiên chùa.
Bên đường, thoáng bóng ai đưa nhau về.

                       * * *

Vai buồn trĩu gánh sơn khê,
Bềnh bồng mây tím não nề tháng năm.
Bỗng vui như ánh trăng rằm
Lao xao, ríu rít câu tâm sự đầy...
Rồi, bàn tay...nắm bàn tay,
Bốn mươi năm mới có ngày sẻ chia.

Bạn tôi ơi! Tháng năm qua,
Tháng năm cũng thể xóa mờ hư hao!
Dẫu rằng bước thấp, bước cao,
Bước chông chênh, bước lao đao muộn phiền.
Lẽ đời thấu hiểu chữ "duyên",
Tùy tâm an tịnh giữa miền phù hoa.
Mơ chi chung một mái nhà,
Vẫn nghe quanh quất thiết tha tiếng lòng!
                  
                     * * *

Chùa trưa, thấy Phật bao dung
Từ bi, độ lượng... mênh mông tình đời...

                                      Tặng hai bạn thân của tôi
                                                  31/7/2014





Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

Họp mặt






Hổm rày các bạn Việt Hán-ĐHSP ở bên ấy đã họp mặt mấy lần rồi. Từ bữa Tâm
mới qua đến nay (nghe nói Tâm sắp về )và Thủy Trà từ Seatle mới đến. Được xem 
hình của các bạn thiệt là vui và đầm ấm. Bên này lớp Ngữ văn chuẩn bị họp mặt
lần thứ 2 sau gần 40 năm ra trường. 

Thân mời tất cả các bạn là Việt Hán, Việt Văn, các bạn cùng học ĐHSP SG và cùng
chuyển tiếp qua Ngữ văn A, B, C Đại Học Sư Phạm Tp HCM 1975-1976, ( Nghĩa là 
gồm cả các bạn trường khác sáp nhập và bạn cũ ĐHSP VH, VV không học giai đoạn 
chuyển tiếp, còn giữ tình-thương-mến-thương với nhau ) họp mặt theo thư mời này
nhé.

Mai Nguyễn chắc đang ở Cali để tiếp tục những buổi họp mặt khác của TV. Hôm trước
Mai Nguyễn có nói cách kết nối trực tiếp gì đó, sẽ đề nghị các bạn bên này thực hiện.
Các bạn úc Châu chắc không có ai về chơi trong dịp này. Miễn còn nhớ nhau là được!
Sẽ có hình để các bạn còn nhận ra nhau.
Mong rằng VH 2 nội-địa chúng mình sẽ tham dự đông đủ để có dịp ôn lại kỷ niệm xưa
và vun-vén-kỷ-niệm-nay. ;)




Hanh nắng xế chiều




Không dám mời nhiều vì sợ tiếp đãi không được chu đáo nên chỉ có mấy người bạn
chí thân và gia đình đến Chùa trong ngày Chủ nhật. Con gái lớn muốn dành vài chỗ 
cho bạn bè chung lớp LHP trong buổi họp mặt nhân dịp cúng cơm Ba ở Chùa Phật 
Quang, nhưng cuối cùng các bạn ngại (!)  không dám đến, chỉ  một mình Lý Khải và 
bạn ấy trở thành người-thợ-chụp-hình-dễ-thương.

Một ngạc nhiên và cũng là niềm vui bất ngờ là sự có mặt của Đỗ Duy Ngọc.Tối thứ 
năm, mình  nhắn tin cho Dzoãn Vân đang ở Phan Thiết để mời vào sáng chủ  nhật. 
Vân bảo thứ bảy về và sẽ  đến. Ấm lòng. 
Sáng thứ bảy, con gái muốn tìm mua một số tranh Đông Hồ, chợt nghĩ tới Ngọc và 
nhắn tin nhờ bạn hướng dẫn. Loay hoay với số điện thoại ấy mà nhiều lần cũng chỉ
nhận được"....vui lòng gọi lại sau" !!! Nên nhắn nhờ Vân hỏi giúp về vụ tranh ảnh chứ 
không dám mời vì biết bạn luôn bận và ... phía các bậc nam bô lão không có ai, một 
mình bạn ấy sợ không người tiếp chuyện. Vậy mà tụng kinh về, mình nhận được tin 
nhắn hướng dẫn kỹ càng và cả email đầy đủ...


Thú vị hơn là sáng chủ nhật đang cúng, thấy các bạn vào... Trời ơi, cái chân đau mà 
cũng đi lên xuống mấy cầu thang nhà Chùa! Có Bích Thuận, Thuần nữa! Có Chị Được 
và Ánh Tuyết cùng dạy chung trường mấy chục năm. Có Lê Nga láng giềng thân thiết 
và gia đình mình. Bữa cơm ở Chùa đạm bạc mà rất vui và đầm ấm. Vui nhất là những 
câu chuyện dí dõm khiến cả bọn cười làm khuấy động không gian tịnh trai của quý Thầy 
nên được nhắc nhở, bèn kéo nhau ra trước cổng chùa ngồi đợi B Thuận và ôn lại muôn 
ngàn kỷ niệm một thời. Quái lạ, kỷ niệm đâu mà nhiều thế! Cứ gặp nhau là tuôn trào, dào 
dạt, dù bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào...


Cho nên sau đó còn kéo nhau qua sân Thống Nhất tiếp tục cà phê! Câu chuyện xoay quanh 
về bạn bè với những-nỗi-lòng-ẩn-ức bây giờ mới nói! Ồ, những câu chuyện gần nửa thế kỷ
bây giờ mới kể cho nhau nghe, mới cảm thấu nỗi "truân chuyên" trên con đường dạy học 
của thế hệ mình... Vậy mà hồi đó không ai trong chúng mình bỏ nghề từ lúc ra trường để 
chọn  công việc khác, bởi cứ nghĩ là mình hoc-ra-là-để-đi-dạy mà thôi! Ôi những nghĩ suy 
thật-hồn-nhiên cũng đã theo mình trong suốt cuộc đời!



Cà phê càng rôm rả hơn khi có anh Danh ra đón Thuần và nhập cuộc. Buổi trưa đã bắt 
đầu nghiêng qua xế xế. Những người bạn tuổi đời  xế xế cũng phải tạm ngưng câu chuyện.
Dzoãn Vân về trước xíu để còn  lo toan công việc.  Bích Thuận thì sắp xếp mấy tập thơ, hí 
hoáy ghi tặng Mai và Thuần, rồi cũng vội vàng về Bình Chánh. Thuần chuyển mấy trái cây 
cho Ngọc nhưng bạn bảo còn phải ghé đó đây vài việc vài nơi...


Cuộc sống cứ thế, cứ trôi đều không nghỉ ngơi. Và tâm tư chúng ta cứ thế, cứ miên man 
trong vùng ký ức và hoài niệm. Nhưng phía trước luôn có những công việc đang chờ đón 
và thôi thúc, nhắc nhở ta  có trách nhiệm phải  hoàn thành.

Nắng xế chiều hanh hanh. Đứng lại bên này đường nói thêm với Thuần vài câu rồi vợ 
chồng Thuần lên xe. Ngó qua bên kia đường thấy Bích Thuận đang cài quai nón bảo hiểm. 
Chắc Ngọc còn đâu đó trong bãi giữ xe. Hồi xưa cái dáng ấy liêu xiêu  trong sân trường 
bên con dốc, thấy từ xa đã nhận ra, không lẫn vào đâu được. Giờ thì có-vẻ-chắc-nịch hơn, 
nhưng hôm nay đau chân nên bước đi có phần khập khiểng. Vậy mà lúc tịnh trai trong 
Chùa vẫn hóm hỉnh, giòn tan câu chuyện, vẫn những phép tu từ hoán dụ, thậm xưng...
bạn bè ứng đối vô cùng linh hoạt. Chẳng vậy mà thế hệ 8 X ngồi chung bàn đã phải thầm 
thì: Các bác thật là đặc biêt. Chúng con không thể nào hiểu nổi!




                                                           Tác phẩm (xôi gấc) của Dzoãn Vân



Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Xao xuyến thời thơ ấu





Có mấy "sự kiện" trong ngày Chủ nhật tác động  đến cảm xúc, thôi  thúc mình phải 
viết: Như bạn Sư phạm mời dự tiệc cưới ở "thành phố Bình Đại" (lời của sư-phụ-hóm-
hĩnh Nguyễn Do ) mà cận ngày  quá nên muốn  tham dự lắm cũng không thể đi được!
Như chuyện Bà Ngoại-Cháu Ngoại ghiền  nhau quá, giờ   phải làm sao đây!... Nhưng
tất cả  đều dành ưu tiên cho nỗi xao xuyến thời thơ ấu   khi đọc bài của Nguyễn Nhật 
Ánh trên tờ báo sáng nay nói về bút mực thuở thế hệ tụi mình đi học ngày xưa.


Cám ơn nhà văn đã đưa tâm hồn tui về cái thời tiểu học ở làng của thế hệ 5X. Ôi,
cái thuở lòng ta còn trong veo như giọt sương trên lá, như nước giếng đình làng;
thanh tịnh như con đường quê chưa bị khuấy động bởi âm thanh của động cơ xe 
máy; ngọt ngào như những đốt mía mùa hè...



Đúng là  những  năm  tháng tiểu học, thế hệ  tụi mình đã  gắn liền với  ngòi viết bầu,
ngòi viết lá tre và bình mực tím. Những tờ giấy thấm màu hồng nhạt hay viên  phấn
trắng lăn qua lăn  lại để thấm những vết mực lem trên trang vở đã  trở thành những 
kỉ niệm nhớ đời, đáng yêu biết mấy! Thời Tiểu học tôi trải qua ở quê nhà làng Mỹ Lợi
thật êm đềm. Không thể quên được lớp Năm A, B và lớp Tư học ở trường thôn Tư ở
cách nhà một trảng cát nóng bỏng lúc chớm hè và lạnh co ro người trong hơi gió bấc
mùa đông. Gọi là lớp Năm A, lớp Năm B để phân biệt với lớp vỡ  lòng học buổi sáng
và lớp có-trình-độ-cao-hơn học vào buổi chiều. Nhưng vài năm sau tôi thì chỉ còn duy 
nhất một lớp Năm - tương ứng với lớp Một bây giờ. Cứ mỗi giờ ra chơi của buổi học,
bọn-xóm-Chợ chúng tôi thường được mấy-bạn-trong-làng dắt chạy về vườn nhà của 
các bạn ấy hoặc vườn-của-hàng-xóm hái cam, hái ổi, hái quýt một cách vô tư. Rồi ríu
rít kéo nhau về trường, nhét "thành quả"trong hộc bàn, lén chuyền tay nhau"tiêu thụ
sản phẩm". 

Thật không may có một lần bị phát hiện khi đám bạn trong "xóm nhà lá" cuối lớp đang 
lén Thầy, lột trái quýt chia nhau. Mùi tinh dầu của vỏ quýt"tỏa hương" thì còn che giấu 
làm sao được! Cho  nên có hai nhân vật được mời đứng lên vì cái tội ăn vụng trong lớp. 
Mà quan trọng hơn cả tội ăn vụng là đã làm cho lớp phân tâm vì mùi thơm của vỏ quýt, 
không chú ý nghe Thầy đang giảng bài toán khó! Biến cố này làm cho lớp học bỗng dưng 
dậy-sóng-ngầm! Tuy mắt mở to, chăm chú nhìn lên bảng, tai vểnh lên (!!!) như đang lắng 
nghe  lời giảng. Nhưng tay thì quơ quơ trong  cái hộc bàn chật ních vừa  lộn xộn tập vở 
vừa lủ khủ mấy trái ổi, trái quýt mới giấu vào. Và"họa vô đơn chí"! Quờ quạng như thế 
nào mà cái bình mực tím đang lủng lẳng trong  hộc bàn tối thui văng ra vừa dính đầy tay 
vừa lem đầy tập vở!  Báo hại mấy trái cây lăn lóc cũng cùng chung số phận bị nhuộm tím 
một phần luôn!

 Hồi đó bàn học của lớp chúng tôi có khoét những lỗ tròn, trong phạm vi mỗi người ngồi, 
trên bàn đều có lỗ tròn như thế. Không phải khoét một chút cạn cạn làm chỗ để bình mực 
trên bàn mà khoét  xuyên qua  mặt bàn để học sinh có thể "thả" cái bình  mực được làm 
từ lọ đựng thuốc Peniciline của các bác y tá sau khi đã dùng hết, bỏ đi... hoặc bất cứ chai 
lọ nho nhỏ xinh xinh nào cũng có thể dùng để ngâm viên  mực tím. Cái "bình mực" được 
cột bằng hai sợi  thép nhỏ quấn vào nhau  hoặc thanh tre  nhỏ  hơn chiếc đũa, gác ngang 
qua lỗ tròn, treo tòng teng trong hộc. Có lẽ  đây cũng  là một-sáng-kiến-táo-bạo-của-nhà-
sản-xuất bàn ghế học trò lúc bấy giờ để  cho các nhân vật  hiếu  động  quay qua quay lại, 
huơ lên huơ xuống trên mặt bàn cũng"bình yên" không làm đổ mực, lấm lem tập vở! Vậy 
mà đứa bạn ngồi kế bên tôi đã phá sản không thương tiếc cái công trình nghiên cứu được 
đưa vào thực tiễn ấy!... 

Thoáng thấy khu vực nghi ngờ cứ lùm xùm gì đó hoài nên Thầy tôi đã bước tới và bảo hắn 
rút  hai tay đang giấu trong hộc bàn ra. Luống cuống thế  nào mà hai ba trái quýt đua nhau 
"bịch, bịch" rớt  xuống  chân hắn, còn hai tay hắn  đưa ra thì lấm  lem  tím lịm... Nét mặt 
nghiêm nghị của Thầy lúc nãy bỗng dưng giãn ra trước vẻ bối rối của hắn, những ánh mắt 
giờ  không còn len lén như trước nữa  mà Thầy trò chúng tôi nhìn  nhau...  cười một  trận 
hả hê!...

Mực tím thời Tiểu học cũng còn một kỷ niệm để đời nữa mà mỗi khi nhớ lại, tôi không
ngờ đã có lúc mình...ngu như thế! Hồi đó, sau khi học hết lớp Tư ở trường Thôn, tất cả
học sinh lên lớp Ba sẽ được về học tại trường gọi là Trường Tổng cho đến hết lớp Nhất 
của bậc Tiểu học. Năm tôi học hết lớp Tư cũng vậy, chúng tôi học chung với học sinh cả
ba thôn khác  trong làng . Nhưng không còn  ở trường Tổng nữa mà học tại ngôi trường 
vừa  mới xây dựng  rất  khang trang gần Sân vận động và Đình làng. Mà hình như càng 
lên lớp, tôi càng dốt Toán!  Nhất là toán-vòi-nước, toán-phân-số và toán-động-tử! ( Sau 
này các con tôi may mắn được thừa hưởng gen của  Ba  nên đã học môn Toán một cách 
dễ dàng chứ không như Mẹ!):-)




Cái sự dốt Toán của tôi nó liên quan đến mực tím và tờ giấy thấm, kỉ niệm không thể nào 
quên thời thơ ấu của tôi. Chưa bao giờ tôi thấy tự tin khi làm xong đáp số một bài toán ! 
Năm ấy, tôi học lớp Nhì, đã bắt đầu phải làm những- bài-toán-rắc-rối. Vất vả lắm mới ra 
được  đáp số nhưng  vẫn chưa tin ở cách làm của mình, nên  lần  nào cũng muốn hỏi bạn 
xem có giống mình không thì mới yên tâm. Bạn tôi là đứa giỏi Toán và viết chữ rất to, nét 
đậm, con số rõ ràng. Bạn thường phải dùng giấy thấm mỗi khi chép bài, làm bài xong cho 
nét chữ khỏi lem. Và đó cũng là cách để bạn giúp tôi yên tâm rằng đáp số bài toán của tôi 
là  đúng:  bạn đưa tờ giấy thấm cho tôi như cho tôi mượn một cách  bình thường.  Nhưng 
không  ai biết rằng tôi đã đọc ngược những hàng chữ số  để biết rằng mình  giải bài toán 
ấy đúng  hay chưa? Với "biện pháp" này, bạn đã giúp tôi nhiều lần trong những lúc kiểm 
tra hay thi cuối học kì.

...Nhiều năm tháng trôi qua, bạn tôi có thể không còn nhớ những kỷ niệm đáng yêu thời 
xa  xưa ấy. Nhưng tôi vẫn không bao giờ quên nét mực tím ngày nào, cô bạn thân thiết 
dưới  mái trường làng và hai năm Trung học dưới mái trường Vinh Lộc.

Nét mực tím với ngòi  viết lá tre  đã theo chúng tôi suốt thời thơ ấu. Mầu mực ấy cũng đã 
được bơm vào bút máy để viết thư và chép thơ cả thời thiếu nữ của tôi. Sau này ít có dịp 
dùng  bút mực, lại càng hiếm  hoi với mầu mực tím. Nên lúc tình cờ bắt gặp dòng thơ cũ, 
tờ thư  xưa ở đâu đó trong chồng sách, lòng bỗng dưng xao xuyến lạ kỳ...



.

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

Chút ngậm ngùi xưa



Trong lúc sắp xếp lại  những tập  sách cũ, tình cờ đọc được bài thơ viết vội phía sau 
một cuốn sổ giấy đã vàng úa ( làm mình nhớ hoàn cảnh ra đời bài " Độc Tiểu Thanh 
ký "của Nguyễn Du ).

 Bài  thơ của mình  được viết sau khi  ra trường sáu năm, có thể  suy luận  khoảng
năm 1982 , trong một dịp mình về trường, ngồi  đợi người bạn cũ , rất thân... Nhớ
lại và nếu trí nhớ không đến nổi nào thì thời gian ấy Tuyết từ Bến Tre lên học khóa
chuyên tu gì đó, có ghé nhà thăm nhưng không gặp. Và cuối  tuần  mình dạy học ở 
Mỹ Tho  lên, được nhà  mình cho biết  nên  đã  đến trường  tìm bạn, ngồi đợi. Rồi 
cũng không  gặp luôn! Cho nên đã  ngồi một  mình  trên  hành  lang, bên cây điệp  
vàng sân trường Vạn Hanh ( lúc đó là ĐHSP cơ sở 2 ), nhớ bạn, nhớ  về hôm liên 
hoan cuối khóa học, ra trường... Chớp mắt một cái, lúc ấy  là 6 năm. Cũng đã có 
nhiều đổi  thay dâu bể trong số bạn bè...

Chớp mắt một cái nữa, giờ gần 40 năm! Thiệt là nhiều thay đổi từ bấy đến nay! Tóc
đã pha sương, bồng bềnh như mây trắng. Cuộc đời mỗi  người đã có lắm buồn vui...
Thế nhưng, gặp lại bài thơ cũ, nghe sóng sánh nỗi  niềm . Vì nó gợi  lại một khoảng
thời gian nhiều biến động và cũng lắm nỗi trở  trăn của thế hệ tụi  mình. Giờ đây đã
có hai thế hệ ra đời, các Ông Bà Nội Ngoại  vui tuổi già bên cháu con và còn có cả
niềm vui  bạn cũ ngày thơ để sẻ chia hồi ức...

Xin gửi bạn bè tôi chút- ngậm- ngùi- xưa.



Sân trường cũ, chiều nay ta trở lại
Trên hành lang ngồi đợi bạn xa về
Nắng vàng thu xóa mất dấu sơn khê
Cây điệp nhỏ, sáu năm, giờ cao lắm!

Thoáng chút ngậm ngùi, ta ngồi yên lặng
Bên hành lang, nhớ đêm liên hoan xưa
Thuở sắp ra trường, lo chuyện-nắng-mưa
Lưu luyến, giận hờn, gửi trao kỷ niệm

Buổi tối Ngữ văn Bốn B và bè bạn
Bài thơ ngâm nghe chừng cũng xao lòng
Góc cầu thang vài đứa đứng trầm ngâm
Mưa rơi nhẹ  ngoài kia...không biết đến!

Nhớ buổi liên hoan và bài thơ kỷ niệm
Sáu năm ra trường, sáu năm mênh mang...
Sợi nắng thanh xuân soi ngọn cỏ úa vàng
Ta trở lại ngồi đây nghe chiều xuống vội

Lòng nặng nỗi niềm bể dâu không thể nói
Dòng sông trôi...ngày tháng bóng câu qua.


Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Cà phê cuối tuần





Tối  qua, cậu  học  trò  Chương Phạm nhắn tin  trên fb: Cô ơi!  Sao  lâu  quá con
không  thấy lá cỏ thân yêu mới Cô ơi! :). Sáng  nay đọc lời  nhắn, chợt  nghe lòng
bâng  khuâng  và  cảm thấy như  mình có lỗi với mọi người. Xin lỗi tất-cả-các-tình
-yêu-của-tui! Có đôi  khi trong cuộc sống, con người ta cũng "hơi bị khùng khùng
một chút " vậy mà! Khùng mà không biết vì sao mình khùng! Tóm lại là xin lỗi mọi
người vì sự"chưa thấy ngọn lá nào mới trong vườn lá cỏ"hơn tháng qua. Thôi mình
coi như trời nắng nóng khô hạn quá và nước biển Đông mặn quá nên cỏ cây bị héo,
giờ mùa mưa tới nên vườn cây lá lại đâm chồi nẩy lộc he! :)

                                                         (Rồi hoa lại nở thôi!)
    
Sau  mấy bài viết về làng Mỹ lợi, quê  hương  thân yêu của  anh em mình và các anh
chị em đồng hương, mình có dịp khoe về nơi chôn nhau cắt rốn ấy với bạn bè  muôn
hướng. Nhất là muốn khoe Mỹ Lợi với Mai Nguyễn và vẫn hoài mong có lần nào đó
dắt bạn về chơi dù điều đó thật là khó. Phải không Mai? Trái tim mình có nhiều  ngăn
và mỗi ngăn đều chất chứa một tình cảm khác nhau nên không thể nào  lẫn lộn đươc,
cũng không thể nào chia sẻ lung tung được như: Gia đình,quê hương, bạn bè, học trò,
công việc...phần nào ra phần đó :).Cho nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Hội cựu
học sinh Mỹ Lợi - Huế, là phải tường trình  nội dung hội  họp " ban tổ chức" chuẩn bị
họp mặt lớp giáo-viên-già. Gọi là giáo viên già cho nó còn hơi hám Sư Phạm chứ thực
ra  cũng có những người sang ngang, ôm cầm sang nghề khác hoặc " đứt phim " giữa
chừng, bay đến những vùng đất hứa, cũng nhớ tổ cũ với chút ngậm ngùi nhân dịp ghé
vào cùng hát khúc đoàn viên.:)

Cà phê cuối tuần ở Hoàng Việt- Tân Bình. Lúc đầu dự tính là như vậy nên có báo
cho Bông. Nhưng sau vài ngày  lại có nguy cơ thay đổi  địa  điểm vì Bích Thuận ở
xa quá. "Dinh thự" của  vợ chồng bạn ấy tận Bình Chánh  mà lên đó  thì quá xa và
bất tiện. Thế là mình đóng vai trò " Thằng Mõ ",được giao nhiệm vụ thông báo như
vậy với Bông. Đến phút 89, không thay đổi địa điểm! Biết uốn ba tấc lưỡi  thế nào
đây để thông báo với Bông?! Thôi, nghĩ lại Bông đi đâu đều phải có Phu quân làm
tài xế, mà từ quận 9 lên  thì cũng thật nhiêu  khê! Lại " hội nghị " từ 9g đến 11g thì
trưa về nắng quá. Bèn nhất trí tha cho Bông!



Bảy người quanh chiếc bàn chữ nhật thiệt vui mà cũng có lúc hơi căng thẳng vì  cái
tật quá-cẩn-thận-ghi-chép-sổ-sách của Bích Thuận. Hắn không chỉ ghi trong sổ tay
một cách chi tiêt "nhật ký họp mặt" mà còn giao cho Dzoãn Vân một cuốn tập mới
để ghi chép nữa! Thấy vậy, Đỗ Duy Ngọc  liền xói : Bộ giờ này bà còn  phân công
viết biên bản nữa hả? Rồi Đào Ngọc Chương gợi ý hình thức buổi họp mặt như thế
nào? Cũng cần có tuyên bố lý do, giới   thiệu chung...Thuận hưởng ứng  liền và mọi
người có dịp chọc cười: Thuận còn muốn đọc diễn văn hả? Trong  khi  đó, Đào Bé
đề cập tới  vấn đề  tạo không khí  thế nào để mọi  người còn  nghĩ  tới  truyền thống
thường niên... Lê Ngọc Điệp và Đỗ Duy Ngọc nhắc tới  những gương   mặt bạn bè
và những kỉ niệm sinh viên, cái thuở thời-kì-quá-độ!

Bàn bạc một hồi, cuối cùng đi  đến thống nhất một cách nhẹ nhàng, thoải mái nhở
phong thái nghệ sĩ của Đỗ D Ngọc và ung dung của Lê N Điệp. Đại gia Đào Bé và
Tiến sĩ Đào Ngọc Chương cũng "nhất trí cao" về thời  gian là 02/8/2014, từ 9 am -
1 pm, địa  điểm trên đường  Hoàng Văn Thụ, gần Hồ Văn Huê - Phú Nhuận. Phía
đối diện nhà Thảo. Phen này gần kế  bên như vậy chắc Thảo không còn lí do vắng
mặt! BThuận bảo làm "thư mời" nhưng các vị bô lão nói  không, vì cho vậy là quan
trọng hóa vấn đề, sẽ gọi  điện í ới  nhau cho thân  mật hơn. ( Vụ này cũng coi có vẻ
chưa thống nhất ). Và mình thì mượn bài viết này thông báo vậy.

                                                ( Hoa ở Canada sau mùa tuyết)
Việc quan  trọng bây giờ  là mời cho được các bạn  xa  gần đã một thời chung  học,
chung niềm vui, nỗi buồn, lo âu, trăn trở... Cái  thuở cùng nhau xúm xít quanh những
chiếc bàn  ghép  lại dưới chân cầu  thang thoảng mùi-hương-thạch-thảo, ngồi " thảo
luận " mà nét mặt ai cũng bần thần, mắt thì " lơ láo ", tâm bất tại  nên  không biết tìm
đâu ra câu phát biểu cho hoàn thành nhiệm vụ để ngồi đó mà lơ láo tiếp!! :). Hay lúc
ngồi ở hội  trường  nghe giảng về các "cặp phạm trù ", về " lượng đổi  chất đổi  " mà
cứ lặng lẽ chuyền tay nhau làm tiếp bài thơ...Thủy Nguyễn và mấy bạn nữa đã ghi lại
những giây phút ấy trong lưu bút...

Giá mà có phép mầu, các bạn ở xa, có dịp về VN trong mùa này, nhân tiện họp mặt
thì vui biết mấy! Mình đang ước mong đó nhé!

                                                  *   *   *
Cà phê cuối tuần, từ đầu tháng 7/2014 nhưng bây giờ mới tường thuật lại. Cà phê nên
rất cà kê...