Thứ Ba, 27 tháng 12, 2016

Merry Chrisrtmas




Mấy hôm trước lạnh. Nay Christmas thì gần 80 độ F.

Ở đây ngày lễ lớn này được nghỉ 2 hôm kể luôn thứ 7 chủ nhật là thành 4. Tuần tới New year cũng được  nghỉ như vậy nữa. Sắp nhỏ có được những ngày nghỉ xả hơi. Nhưng mà cũng như ở VN trước đây mình cũng vậy, được nghỉ mà còn mệt hơn mấy ngày đi làm vì mua sắm, chưng dọn nhà cửa... Một ngày, tụi nó đi chợ 3 lần, có lần mình theo nó đi qua 3 chợ! Vậy mà về rồi chiều đến hai đứa xách xe đi tiếp! Khệ nệ bưng đủ thứ về chất đầy nhà, đầy tủ lạnh!




 Hôm ra chợ VN không thấy không khí hối hả dù cũng có vẻ tấp nập hơn bình thường, nhưng qua các chợ Mỹ thì rõ ràng là không khí ngày 30 Tết của VN! Mọi người hối hả mua sắm , trên một số kệ hàng đã thấy trống trơn, nhất là những mặt hàng quà tặng. Về nhà cũng thấy quà tặng của bạn bè, đồng nghiệp sắp nhỏ... Nhiều thứ quá, nghĩ tới phải "thanh toán" cho hết thôi cũng mệt!
Chỉ một thằng-Cu-Tũn nhưng rồi cả nhà xúm xít làm Christmas tree, rồi bánh gì đó bà Ngoại không biết tên :-) . Thằng nhỏ phụ với Mẹ nó, vừa gắn vô mái nhà vừa cho vào miệng nhai nhóp nhép. Mẹ nó thì build cái bánh mái nhà trật lên trật xuống phải kêu Ba nó mới gắn vô được. Bà ngoại thì ngồi ngắm và lâu lâu chụp tấm hình... Sáng 25, ông bà Nội nó ghé chơi, chuẩn bị quà birthday vào tuần sau cho Tũn nữa.







Trưa thứ Hai, trời nắng, bên ngoài có gió và nhiệt độ 80 độ F. Nắng hiu hiu như những ngày giáp Tết ở Miền Nam.

 Chúc mọi người mọi nhà Giáng sinh an lành đầm ấm.



Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2016

Quà xa...



Mùa Đông tới với những buổi sáng lạnh, lạnh buốt rồi se lạnh và có khi nắng trong veo, gió hiu hiu.
Học trò bên nhà gửi qua quyển lịch. Amy Le-Nhân Ái gọi  hẹn Cô ngày thứ 2.
Cô bận kiểm tra sức khỏe định kỳ vào buổi sáng nên gặp nhau sau đó.
Xế chiều, trời xanh cao, nắng vàng như những sợi nắng chiều thu bên nhà, Ái đến, mang đến niềm vui ấm áp của học trò.

Thiệt là vui khi nhận được món quà vô cùng giá trị này. Cám ơn nhóm cựu hs TNSP khóa 1986-1990! Hồi ấy các con học lớp 6 và gặp Cô trong trường đến lớp 9. Có lớp Cô dạy, có lớp Cô chủ nhiệm . Vậy mà bây giờ đi bốn phương trời, qua bao đổi thay, nhiêu khê, khắc nghiệt của cuộc sống, vẫn còn nhớ tới Cô thế này...thiệt là cảm động. Ngày nào nhỏ xíu, giờ chơi cứ vây quanh lấy Cô, bây giờ ai cũng ngoài 40, cái tuổi trưởng thành "tứ thập nhi bất hoặc", đã có gia đình, nuôi con cái đang tuổi lớn, bận rộn bươn chãi trong cuộc sống mà vẫn có một khoảng trời ký ức lưu giữ trân trọng trong tâm hồn... Cô cám ơn những đứa-học-trò-gần-gũi-thân-thương lắm lắm.


Nâng niu những tờ lịch mỏng,
Nhớ bao gương mặt học trò,
Tinh khôi ươm mầm ước vọng,
Trong ngần ánh mắt non tơ...

Những gương mặt ngây thơ ngày còn bé dưới mái trường xưa như hiện về trong tâm trí Cô rất rõ. Cám ơn cuộc đời đã cho Thầy Trò chúng ta có cơ duyên còn nhớ tới nhau!
Vượt qua nửa vòng trái đất và mang cả một khái niệm thời gian đến với Cô!

Cám ơn học trò!
Những ngày này, không khí Giáng sinh tràn ngập mọi nơi, mọi nhà. Ai cũng rộn ràng chuẩn bị cho ngày họp mặt ấm cúng của gia đình vào dịp cuối năm để chuẩn bị đón chào năm mới  nữa. Món quà học trò gửi tặng Cô càng có thêm ý nghĩa sưởi ấm tâm hồn, gợi nhớ bao kỷ niệm thân thương một thời đã xa mà tràn ngập tình thân.

Thương yêu chúc các con và Gia đình mùa Giáng sinh an lành, hạnh phúc.








Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

Đôi khi, thấy mình...không giống ai!





                                               Viết cho bạn yêu, Nguyễn Dzoãn Cẩm Vân


Thời gian như một dòng chảy.
Và cuộc đời mỗi người cũng như một dòng sông.

Dòng sông qua những khúc quanh và nhánh rẻ.
Dòng-sông-cuộc-đời của bạn tôi cũng vậy. Đã qua nhiều nhánh rẻ, lắm khúc quanh, khi lặng lờ, khi cuồn cuộn sóng... Và giờ đây, tôi biết bạn mình cũng đang xuôi chảy qua một khúc quanh.
Những ngày như thế này bạn đang rối bời cảm xúc, đứng trước những đổi thay cần thiết và tự mình phải thu-xếp-lại sau rất nhiều đắn đo, trăn trở.
Thật không dễ dàng để thay đổi một thói quen hằng ngày, một lối đi đã trải qua nhiều năm tháng, một nơi chốn đã chứng kiến buồn vui thăng trầm của gia đình...Nhưng giờ bạn đang đối diện với điều đó, dồn dập trong từng hơi thở, nhói đau nhịp đập trái tim... Tận đáy lòng, mình mong bạn được bình an.

Hai năm trước,trong những ngày gần Giáng sinh như thế này, bạn đã điếng người trước một nỗi đớn đau, mất mát. Thời gian trôi qua, nước mắt chảy xuôi của bạn đã quá nhiều, mình không muốn gợi lại gì để bạn buồn đâu! Mấy hôm nay, ý tưởng trong đầu thôi thúc mình viết cái gì đó cho bạn, nhắc lại kỷ niệm nhưng không làm cho bạn buồn mà sẽ làm ấm áp lòng hơn. Chắc cháu Bi muốn Cô kể chuyện cho Mẹ Vân vui đó ạ.!

Vân và cháu nội (con gái Bi)
Nhớ những ngày ấy mình chạy lên chạy xuống với Vân... Buổi tối cuối cùng trước hôm tiễn Cháu đi, mình qua ở lại với Vân và Oanh. Vợ chồng Thuần ngồi đến khuya mới về để trước 5g sáng hôm sau sẽ đến. Cái tật mình ưa đơn giản, làm gì miễn thuận tiện, gọn nhẹ thì thôi. Cho nên, ra đường không đeo túi xách, đi đâu không khệ nệ áo quần rườm rà. Và, cái tật ấy đã làm cho mình nhiều phen nghĩ lại, thấy mình chẳng giống ai! Tối ấy, mình nhờ cháu chủ tiệm ở nhà chở lên Vân bằng xe gắn máy. Để an toàn trên đường đi, mình không đem theo gì ngoài túi nhỏ đựng khăn mặt, kem đánh răng và mặc bộ đồ nâu kiểu áo La Hán thường mặc đi Chùa. Nhìn có vẻ tu hành và không xách tư trang gì là yên tâm không bị bọn giựt dọc ngoài đường khuya khoắc vào dịp cuối năm. Và cũng nghĩ đơn giản rằng khỏi thay tới thay lui gì bận rộn trong lúc ấy, trang phục như vậy cũng có vẻ trang nghiêm rồi! Vậy là suốt đêm thức trắng với Oanh và Vân, nghe bao nhiêu là thăng trầm của bạn cày bừa nuôi con mà nhiều năm qua, chặng đường dài bạn bè tụi mình không gặp mặt...
Hình minh họa

Đến khi mọi người chuẩn bị tập trung dưới nhà, đón Đức Cha tới làm lễ rồi qua nhà thờ, mình cũng đứng xếp hàng trong số họ hàng, bạn hữu của Gia đình Vân.
Cũng cúi đầu kính cẩn lắng nghe mọi người đọc kinh Thiên Chúa... Rồi di chuyển từ nhà qua nhà thờ. Rồi mình cũng quỳ vào hàng ghế như mọi người lắng nghe Đức Cha làm lễ, mọi người đọc kinh, mình cũng đón nhận trên tay "bài" Kinh Thánh gì đó... Một lát, vợ chồng Thuần đến nhà thờ mình cũng vẫy vào để Thuần quỳ xuống bên cạnh mình! (Mèn ơi! không biết Thuần còn nhớ không để mà ngạc nhiên cho một Phật tử mặc áo nâu La Hán đang ngoan đạo đọc Kinh Thánh trong Giáo đường! chứ thiệt tình lúc ấy mình cũng không để ý mình như thế nào nữa đó!Giờ nghĩ lại thấy rằng "cái áo không làm nên thầy tu" nhưng nếu mình cẩn thận, biết suy nghĩ sâu xa hơn, ăn mặc như mọi người thì đâu có cái-sự-dở-khóc-dở-cười như rứa! )
Rồi mình cũng lăng xăng giữa những con chiên ngoan đạo khi đưa Cháu đến nơi, cũng kính cẩn chắp tay khi mọi người tiến hành nghi thức Tôn giáo...

Khi đã hoàn mãn sự việc, mọi người cùng ra về. Về đến ngõ vào nhà Vân, mình xuống xe từ giã bạn... để qua bên kia đường rẽ vào con ngõ khác rồi nhắm ra hướng Lý Thường Kiệt mới đón xe ôm về nhà. Những ngày kế cận Giáng sinh nên con ngõ được trang hoàng quá đẹp. Nhiều hang đá, lồng đèn, cây thông lấp lánh...làm cho những con ngõ chung quanh khu chợ vô cùng rực rỡ. Hình như hôm ấy là rằm tháng 11 âm lịch, mình đang ăn chay, đã ăn chay từ hôm trước đó. Cảm thấy đói bụng nên muốn đi bộ loanh quanh rồi vào chợ ăn trước khi về. Rất nhiều hàng quán bán đồ ăn từ bao quanh bên ngoài cho đến vô trong chợ. Nhưng sao tới đâu hỏi có đồ chay không thì ai cũng lắc đầu. Có khi còn đáp gọn lỏn "không" rồi nhìn mình từ đầu đến chân, im lặng, khó hiểu. Đã hỏi nhiều chỗ, đón nhận nhiều ánh nhìn nhưng vẫn không hiểu vì sao hôm nay ngày chay mà chợ này không ai bán! Bèn chuyển sang kiếm mua đậu hủ và rau củ để lát về nhà có sẵn nấu ăn. Nhưng tìm mỏi mắt cũng không thấy bán, nấm rơm cũng không còn trên những gánh hàng ở ven hông chợ. Chắc hơi trưa rồi nên hết chăng? Lò dò quẹo qua đường để đón xe ôm, chợt nhìn tên đường: Đất Thánh. Trời đất ông Địa ơi, nãy giờ phiêu lưu vào khu xóm Đạo hèn chi khắp nơi trang hoàng đón chào Giáng sinh rực rỡ mọi nhà!

Hinh minh họa, ko liên quan nội dung (Thuần và Vân )


  Miệt mài ra tới Đại Học Bách Khoa, đứng một lát nhìn đường vô cổng trường, thoáng nhớ những kỷ niệm nhiều lần đến đây lúc con út học... Rồi đón xe ôm ...

Lái xe ôm nói giọng miền Bắc đặc, nhìn bà già mặc áo chùa rồi chịu giá. Ngồi sau xe, nghe hắn kể lể cuộc sống khó khăn, dắt vợ con vào đây kiếm sống... Cảm thấy e ngại... Sợ... Không hiểu ý gì... Một hồi rõ ý muốn: Bà tu hành giúp đỡ người nghèo làm phước! Trời ạ, tui cũng khó khăn lắm em ơi! Tài xế nói ngay: Con thấy Cô "còn ngon cơm" lắm mà! Vậy là đã hiểu! May mà ban ngày, phố phường đông đúc! May mà ăn mặc kiểu-tu-hành! Cho nên tới đầu đường Nguyễn Kim là xuống, trả gấp đôi giá tiền, khỏi thối, để đi bộ một đoạn đường dài, mắt dáo dát nhìn trước nhìn sau, lẫn vào dòng người trên phố...mới vô nhà!
Về rồi, nhìn bộ dạng mình trong gương. Quần áo... nét mặt hớt hãi... Lát sau mới hiểu vì sao không tìm ra quán ăn chay ngày Rằm trong chợ của khu dân cư Công giáo! Hiểu vì sao có những ánh nhìn như thế với mình... Mèn ơi, sao giống mấy người đi bán nhang giả danh nhà Chùa quá! Và cũng hiểu được vì sao trong những lúc làm lễ, có những ánh mắt ái ngại nhìn mình...

Cho đến bây giờ , đôi khi nghĩ lại thấy mình thiệt là...không giống ai! Không phải chỉ với câu chuyện mặc áo La Hán quỳ đọc Kinh Thánh trong Giáo đường mà rất nhiều cái, nhiều việc...của mình thấy hơi kì cục. Ví như hồi năm ngoái, qua nhà Nhung ở chơi với các bạn, sắp nhỏ đã nói Mẹ bỏ đồ vô vali nhỏ mang theo nhưng mình đã "ương ngạnh" phản đối, bỏ trong túi xách nhỏ cho gọn...Rồi sau đó cảm thấy khó chịu vì...không giống ai! Chỉ nghĩ đến thuận tiện cho mình mà không nghĩ tới tình huống mình sẽ tham gia...Vậy nên khi được con cái quan tâm nhắc Mẹ thì tự ái nổi lên cho là mình già cả rồi nghĩ gì cũng chỉ phân nửa, nôm na người xưa bảo là "nửa vời" thì ấm ức lắm thay!
...

Vân ơi,
Thời gian rồi sẽ trôi xuôi theo dòng chảy, cứ thản nhiên cuốn theo những sự việc ở đời. Và chúng ta rồi sẽ già đi theo năm tháng. Chúng ta cứ như dòng nước, cũng uốn theo từng khúc quanh, có nơi mặt sông êm đềm phẵng rộng, cũng có khi khúc hẹp sóng dồn. Cầu Ơn Trên cho chặng cuối cuộc đời được an nhiên thanh thản...

Ly cà phê uống muộn tối hôm qua đã làm cho mình suốt đêm không ngủ.


Ngày đó...chúng mình.













Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2016

Vi vu gió lạnh



Lạnh.
Trời lạnh. Có gió thổi vi vút trên đường.

Buổi sáng ngồi trong nhà nghe gió thỉnh thoảng rít lên ngoài vườn.
Nhìn ra thấy cành cây nghiêng ngã.
Bây giờ thì trời trong xanh, mây trắng từng cụm. Nắng chiếu trên sân,
lấp lánh những hạt sương trên cỏ. Lạnh 34 độ F.
Thú vị ngồi nhà nhâm nhi cà phê và coi "Thời đại hoàng kim", thấy cuộc đời thật là rối rắm và hậu cung phức tạp, thủ đoạn, mưu đồ...Công nhận phim có nhiều diễn biến phức tạp thiệt. Lâu lắm rồi mới có bộ phim thu hút mình như vậy. Tập 126. Thời đại hoàng kim của một đế chế đầy tham vọng và quyền lực. Cơ mà nhân vật "quốc vương Su Lei Man" thế kỷ 16(?)cũng có nhiều câu nói sâu xa triết lý lắm. Phim chiếu trên VANTV đài Việt Ngữ từ thứ 2 đến thứ 6. Tuần trước nhân cơ hội mưa nên đã cancel cuộc họp mặt nhóm bạn già vào thứ 2 đầu tháng, cả nhóm bỏ mất cơ hội shopping, nhưng được ở nhà coi phim cũng đỡ ghiền ( lần đầu tiên mê coi phim :-) )


 Bây giờ thì trang bị đủ ấm để ra đường, vi vu theo hơi gió lạnh cuối thu xứ người.

Nghĩ về nhiều thứ. Trong đó có việc email cho Mai Nguyễn hôm qua. Nhớ bạn ấy, từ hôm Thanks giving day, nhưng mà hôm qua mới viết thư thăm bạn được. Cứ mỗi lần nhìn thấy chấm vàng Calgary trên blog là cứ y như đang gặp bạn ấy rồi... Nhớ Dz Vân với những lời tự sự và hình ảnh bạn ấy đang vi vu với gió lạnh trên Đà Lạt, sự buông xả cần thiết bây giờ bạn ấy đang...buông. Đêm nằm nhớ tới bạn ấy, nhớ tấm hình hồi 18 đôi mươi của bạn ấy và của mình. Liên tưởng thời sinh viên, bạn ấy thì mảnh mai áo lụa, còn mình thì mập và "be" (nghĩa là to cao, thô ráp, như con gấu vậy!-tự chú thích-); bây giờ bạn ấy tròn tròn, còn mình thì lép kẹp... Kệ, cứ vậy đi nhe! Và, mong một ngày gặp nhau lúc bạn cũng là người nhàn rỗi! (Ơii, nỗi mong đợi của những người bạn già...) Như Hồng Nhung đã nói với bạn ấy trên fb. Vân nói đang thu xếp lại... để...một mình. Làm nhớ tới bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc cũng đã nói và đã nhắc nhở rằng đến lúc những người già chúng ta cần thu-xếp-lại. Đó là một sự vận hành hợp lý ngõ hầu tìm được chút an lạc trong đoạn đường sau của cuộc đời mình...


 Nhớ tới Xuyến với nụ cười tươi tắn của bạn luôn nở trên môi như luôn mở lòng mình ra với mọi người. Hôm gặp lại bạn Năng ở Bolsa, Xuyến có up hình lên. Tuấn và Xuyến thì không thay đổi, tươi tắn hơn hồi nhỏ nhiều (hihi) nhưng bạn Năng thì "chững chạc" lắm! Mình đã mấy lần định gõ phím nói rằng rất vui khi nhìn thấy mặt bạn bè xưa, nhìn bạn Năng là biết được tui đang già tới cỡ nào! Nhưng sợ mếch lòng nhau nên mình "nín" luôn, chỉ like chứ không comment là vậy đó. Ha ha. Nhớ tới Xuyến qua một lời nhắc của một người bạn đã giới thiệu quen biết nhau từ 45 năm trước, rất quý tấm lòng rộng mở sẻ chia của Xuyến với những người kém may mắn mà cụ thể là một em bé bất hạnh. Cũng qua người bạn này, mình thấy chuỗi hột đeo tay, loại vòng Dz Vân thường thỉnh ở Chùa và có dành cho mình, không biết của ai nhưng đó là một kỷ niệm đẹp.

Nhớ lung tung. Nghĩ tới vợ chồng Tuyết và Thuần, Bông với những ngày lễ hội ấm áp ở quê nhà. Chúc mọi người vui Giáng sinh an lành và nhiều ơn phước.





Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

Ngày dịu dàng




Hình như mình hợp với cái lạnh hơn là những ngày nắng nóng.
Tuần này không khí lạnh đã tràn về...

Có hôm trời trong xanh, mây trắng từng cụm, từng cụm lững lờ hoặc cuộn
tròn lại với nhau bay qua trên đầu giữa màu xanh vời vợi, mà nhiệt độ chỉ 62 độ F. Thiệt dễ chịu.
Hôm nay thì trời không trong, một màu xám, hơi nặng một chút và dường như xuống thấp hơn. Gió vi vu trên đường đi bộ. Đã trang bị kỹ lưỡng nên không thấy lạnh mà thấy thú vị. Tâm hồn dịu dàng ...Hơi thở nhẹ nhàng... Ờ, mà có lý gì lại không dịu dàng nhỉ?
Trên đường đi bộ, cách chừng trăm mét lại có khoảng đất nhỏ trồng bông. Cả lối vào từng khu nhà cũng bông hoa trang trí. Trời đang vào mùa lạnh, người ta thay những loài hoa mùa hè-thu bằng những loại hoa khác thích hợp với mùa lạnh hơn. Cũng đẹp và vui mắt với các vòng hoa trang trí cho mùa lễ hội: Thanksgiving rồi Christmas, thay một số đèn chiếu sáng làm nổi bật hồ nước luôn luôn chảy luân chuyển.






Mỗi ngày trong tuần và các ngày cuối tuần đều có những sinh hoạt quen thuộc. Một tuần qua thật nhanh, nhất là những tháng cuối năm có nhiều ngày nghỉ lễ và phố xá đông vui hơn. Thỉnh thoảng, học trò bên nhà-học trò già- up lên cho Cô vài tấm hình cũ hay "update"không khí lễ hội, phố phường sôi động, náo nhiệt cho Cô đỡ bị lạc hậu!

Những khi lòng bình yên nhất là lui cui chơi với thằng cháu quá dễ thương và thông minh. Những khi nhớ tới con Dì nó hồi còn học cấp 2 đã biết động viên Bà Ngoại nó bằng một câu có vẻ triết lý đọc trong tủ sách hạt giống tâm hồn của Mẹ nó: "Quá khứ đã là lịch sử, tương lai là phép nhiệm mầu và hiện tại là món quà của cuộc sống", lòng Bà Ngoại nó lại nhẹ nhàng, thanh thản hơn. Mẹ nó đọc nhiều hơn Dì nó. Bao nhiêu là sách, xếp đầy tủ. Phần thì tự mua, phần thì hồi Ông Ngoại còn khỏe hay mua cho Mẹ nó. Rồi đi học bên này, con Dì nó lớn lên, tìm đọc. Nhưng 8x với 9x cũng khác nhau về tư tưởng và sở thích.


Con em chỉ thích đọc một số ít và cũng một thời gian thôi. Sau đó phải tự lo việc học hành, thi cử cũng chiếm hết thời gian. Mãi thi xong cấp 3 mới thấy đọc vài quyển mà không phải thuộc "gu" của con chị. Bao nhiêu là sách, phải chọn lọc để con Dì lớn của nó đem về cất ở nhà mới. Số phận những quyển sách quý đã được đặt đúng chỗ, đúng người. Hihi. Nhưng để được mở ra đọc cho hết như Bà Ngoại nó hồi xưa thì...chắc chưa đụng tới quá! Có sự khác biệt nữa là bà Ngoại nó luôn sẵn sàng lôi những sách hay và quý hiếm cho học trò giỏi làm tư liệu rèn luyện học tập (nhất là thời 1970-1990) trong các kỳ thi ...rồi bị...quên trả luôn! Nhưng Bà Ngoại nó cũng vui vì "sách hay không nên chỉ đọc một mình!".

 Còn Dì lớn của nó thì khỏi, không cho mượn đem về. Hoặc là đọc tại nhà, hoặc ghi chép lại, may mắn lắm nhằm lúc vui thì cho mượn 1-2 ngày và phải trả như đã hứa! Đôi khi Bà Ngoại ngồi nhớ lại mỗi đứa mỗi tính rồi cười một mình. Những lúc cười như vậy mà thằng cháu nghe thấy thì cũng cười ké hoặc cự nự nhõng nhẽo: Bà Ngoại hông có ghẹo Tũn nhe... Hê hê... Coi vậy mà thằng nhỏ cũng biết chọn người, chọn ngôn ngữ để sử dụng. Với Dad và Mom thì nó nói cả tràng tiếng Anh, còn với Bà ngoại thì biết dùng luôn những phụ từ, trợ từ tiếng Việt. Ví như xong bữa tối, bà nó coi tv trong phòng, nó ăn sau, thấy chạy vô phòng Bà nên hỏi ăn cơm xong chưa con? - Con ăn hết trơn rồi! Hôm trước Mẹ nó mới dạy cho từ "hả dạ". Một lần đòi ăn kem, Mẹ nó lấy trong tủ lạnh ra, múc cho 1 ít. Sau đó, Bà hỏi: hả dạ chưa?- Hả dạ lắm rồi!  Trẻ thơ thiệt dễ thương và có một sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ đối với Bà nó.



 Tối muộn, coi như khuya, Bà nằm chơi với cháu để cháu ngủ và Bà cũng khò luôn. Hơn 12g mới lọ mọ về phòng mình, thấy con Dì nó mới text viber hình dự Xmas party của công ty. Con nhỏ đã chuyển về làm việc ở tp, nơi trước đây nó học. Bà nó vui lắm và cứ thầm thì với Ông Ngoại nó, cầu phù hộ cho các con, cháu. Nghe tụi nhỏ nói con Dì nó sắp đi công tác ở đây  vào khỏang vài ba tháng nữa gì đó. Bà nó nghe và vui vui và lo lo, mong mong...Hihi. Nói ra với Mẹ nó suy nghĩ ấy thì bị "chận" ngay: Bà Ngoại lo gì, lo thì được gì nào. Bà cứ tự nhiên, bình thường thôi. Không phải việc của Bà Ngoại nên không cần lo nghĩ gì hết á! Mèn ơi, chị em nó giống nhau quá! Như kỳ trước con em move về thành phố,  biết đồ đạt tùm lum, cồng kềnh, Bà chỉ "thỏ thẻ" text hỏi: sopha, nệm ...cồng kềnh chắc con phải nhường lại cho người khác hở? (Đó là chưa hỏi tới cái tv smart tổ chảng nó mới mua kỳ Mẹ về). Nó nói: Mẹ không phải lo nghĩ hay ý kiến ý cò gì hết nhe. Quá trình là việc của con, Mẹ chỉ chờ được báo cáo kết quả thôi á ! Hỏi con chị thì được cho biết con em thuê xe ở tp lên move hết đồ còn nó chỉ lái xe theo sau. Ổn định chỗ ở và đi làm rồi mới gọi nói chuyện với Mẹ biết. Bà Mẹ ơi! Tụi nó không cho mình lo, không cho mình xen vô gì hết, vậy mà có khi mình nói: Mẹ già cả nên gì cũng lạc hậu và chậm chạp thì tụi nó "é" lên và bảo chưa già! he he...



Trời hôm nay lạnh. Cái lạnh dịu dàng...