Khi có khoảng cách về tuổi tác và khoảng cách địa lí thì quan niệm về thẩm mĩ cũng khác nhau. Điều này đang làm cho cả hai mẹ con vừa tiếc công vừa tiếc... tiền và bực mình.
***
Cô con út giúp giới thiệu home stay cho chị bạn hơn hai tuổi ở Việt Nam qua học. Có ý muốn Mẹ gửi nhờ đem sang cây dù đang có ở nhà vì cây dù hôm đem theo nay đã cũ. Biết tính con không muốn tốn tiền mua cây dù mới trong khi để ở nhà không ai dùng tới. Mẹ không nói nhiều, không bàn bạc gì với ba chị em mà tự mình suốt buối sáng đi tìm mua dù mới cho con. Đi tới đi lui ở siêu thị Lý Thường Kiệt, tìm hoài, hỏi thăm mới thấy chỗ treo dù. Lựa chọn ưng ý hai cây. Nhưng không phải loại dù gấp lại mà cán thẳng và có cái móc cong lên chỗ tay cầm. Mẹ đem cây dù tới khu vực bán vali đo theo chiều cao, chiều chéo góc. Thấy cũng có thể vừa nhưng gửi cho người ta, lại đường đi xa ngái thì thật khó lòng! Bới nếu để trong vali theo chiều chéo thì khó xếp các hành lí khác, hay để bên ngoài rồi quấn keo trong quanh vali để gửi thì nhìn không đẹp, sao dám làm phiền! Còn nhờ cầm theo hành lí xách tay chắc chắn không thể! Vì hồi năm trước ở sân bay Singapore, mình thấy có hành khách cầm theo dù, đã bị phi hành đoàn giữ giúp, về Tân Sơn Nhất mới giao lại. Tần ngần, do dự một hồi, Mẹ không mua nữa mà định sẽ ra chợ Bến Thành tìm dù xếp.
***
Trưa Saigòn, trời không nắng. Mẹ ghé nhà chút xiu rôi trực chi quận 1. Vừa đến Ngã sáu, một ý nghĩ lóe lên trong đầu "Sao mình không đến chợ An Đông cho gần, ở đó hàng gì mà chắng có!?". Quả thật, sau vài phút hỏi thăm, Mẹ đã tới gian hàng bán dù xếp. Cơ man nào là dù! Và người bán đon đả chào mời. Phần vì hoa mắt, phần vì muốn mua màu sắc tươi thắm cho con gái nên cứ chọn và thử toàn màu hồng và hoa văn sặc sỡ. Bởi cứ nghĩ dù che trong mưa thì phải màu tươi mới nổi! Nên người bán giới thiệu màu tím, màu xanh biển
mình đều từ chối. Mình rất ngại đi mua đồ mà phải trả giá vì biết trả thế nào cũng bị hớ. Thế nhưng lần này trả ráo riết, để cuối cùng, bưng bốn cây dù về! Rất vui trong lòng vì mua được ưng ý mình mà khỏi phải đi xa. Hi hửng về nhà gọi cho con út. Phải nói giá rẻ hơn giá mua nhưng cũng bị con sợ mẹ tốn tiền và chỉ gửi ba cây thôi. Thế là nó la làng mua chi nhiều cho tốn kém... Thuyết phuc một hồi và chụp hình (không mở dù ra) gửi qua điện thoại con bé mới chịu vì cứ áy náy đã phí tiền và làm phiền Mẹ.
***
Sao mình không nhờ Mẹ chọn màu xanh nhỉ ?
***
Quà gửi đi rồi mới kể chuyện cho cô chị nghe. Phản ứng dữ dội rồi sau đó nhỏ nhẹ giải thich với Mẹ rằng ở đây không ai mang dù đó đâu Mẹ ơi! Sao không để em mua bên này cho tiện, Mẹ gửi chi phiền người ta, Mẹ lại phải đi mua, đi xe ngoài đường vất vả quá! Em thiệt là... Mẹ cũng ậm ừ cho qua chuyện để con yên tâm, cũng không nói rõ là đã gửi.
Với tâm trạng náo nức và mãn nguyện vì mua được mấy-cây-dù-vừa-ý-mình cho con gái út. Mẹ chờ ngày con nhận được quà với niềm vui như Mẹ đang vui. Quên rằng rất lâu nay mình không tham gia mua sắm quần áo và các vật dụng cho con. Từ hồi con học cấp2, Mẹ thỉnh thoảng ngang qua các shop quần áo, thấy cái nào cũng đẹp, cũng ưng ý. Đôi khi tự mua về cho con. Nhưng cái thì mặc không vừa, lúc thì chật, khi thì rộng, lúc ngắn, khi dài....Có cái mặc vừa, hợp-ý-Mẹ thì thấy hình như con mặc vài lần rồi xếp cất. Vì thế, các con dần lớn lên, Mẹ để mấy chị em tự đi mua sắm.
***
Sáng thức dậy, theo thói quen kiểm tra tin nhắn trên di động. Một loạt tin nhắn của cô út. Hồi hộp. Đọc mà cười một mình. Vừa vui vừa buồn: Con nhận được quà của Mẹ rồi. Con cám ơn Mẹ. Sao Mẹ mua toàn hường không vậy Mẹ? Dù gì mà màu sắc "diêm dúa" quá. Tốn công tốn tiền của Mẹ quá. Hu hu... Gõ lên màn hình: Mẹ chọn màu tươi đi trong mưa cho nổi bật! Có tín hiệu và dòng chữ hiện lên: Mẹ ơi, màu sắc, bông hoa này không đi ra đường được. -Vậy thì con để dành đó mai mốt tặng cho các bạn teen.- Trời!!!! Lỗi tại con không dặn Mẹ chọn màu xanh biển, đơn giản. Làm khổ Mẹ, con bực mình con quá á! Mà Mẹ gửi chi nhiều vậy Mẹ? Tốn kém quá Mẹ! - Uh, thương nhiều nhiều nên gửi nhiều nhiều. Ha ha. -Trời!!! Mẹ thiệt là....Nói qua nói về một lát cũng không giải tỏa đươc tâm trạng của con út. Con bé cứ bực bội, ray rứt, áy náy vì sự hiện hữu của mấy chiếc dù màu sắc rực rỡ, "diêm dúa" và quá trình nhọc nhằn của Mẹ. Ngồi đọc lại những dòng tin nhắn và cười một mình. Cứ nghĩ là con còn bé thơ thích bông hoa sặc sở nên mình đã chọn những-chiếc-dù-hường. Cũng nghĩ là để che trời mưa thì không nên chọn màu sẫm, đâu biết Canada cũng nắng cần phải che dù! Đã lỡ mua những chiếc dù hoa chỉ hợp với Hawaii !!!!
***
Tối nay, hai cô chị biết, thế nào cũng õm tỏi... Con đã nói rồi mà! Mẹ cứ hay lo gì đâu! Toàn những cái không đáng lo. Mẹ còn phải giữ gìn sức khỏe nữa chứ! Mẹ thiệt là...
Chịu mặc áo đỏ mà không dám che dù hường nhe. Kỳ quá hà!!!