Sáng ngủ dậy, đọc được tin nhắn của bạn già từ Úc. Rất vui và cảm động.
Đó là tin nhắn trả lời tui đã gửi bạn, và mấy người bạn khác bên nhà, từ
hôm trước. Tranh thủ vội viết lại cảm xúc này kẻo lu bu với con nít và cây
lá, lại phôi phai đi mất! Hihi.
Tui đọc được ở mỗi người bạn già của tui mỗi tâm trạng khác nhau. Nhưng
tựu trung, những tấm-lòng-già vẫn còn nhớ tới nhau như những kỷ niệm ở
một thời mãi không thể nào quên. Mong là các bạn tui luôn được an vui và
khỏe mạnh.
Thỉnh thoảng, tui có nghe hay đọc một vài câu, vài đoạn ngắn nằm trong
lòng bàn tay. Tui thấy xốn xang và thương cuộc đời. Thương lắm lắm... Biết
sao giờ!
Tui nhớ ngày xưa học lớp 10, tức là Đệ Tam, Ban C, Thầy dạy môn Toán, là
người Huế, có nói một câu đại ý: "tin là có số phận nhưng đừng đứng dưới
một bức tường sắp đổ!" Mấy người bạn trong lớp tui hồi đó đã tranh luận
rất sôi nổi về ý tưởng ấy. Và tui càng lớn, càng phiêu bạt giang hồ nhiều
nơi, càng bảy nổi ba chìm với số phận cái bánh trôi nước, tui càng thấm
thía hơn câu nói của Thầy Sỹ dạy Toán, cái môn học mà tui rất ghét và rất
sợ, ơn Trời, số phận đã cho tui qua được 2 cửa ải Tú tài 1 và Tú tài 2! Mà
cũng cay nghiệt khi tui đã rớt Tú Tài 1 chỉ thiếu 0,25/ tổng số điểm để đậu
là 135. Năm sau, trường không còn ban C, tui lây lất 1 năm trời với những
người bạn cùng chung số phận rớt Tú tài 1 cả 3 ban A B C học trong một
lớp có tên Lớp 11A3B1. Ông địa ơi, tui có biết chi về Toán Lý Hóa mô tê!
Nhưng cái mặt học trò ban C cũ nên Thầy Cô các môn đó cũng sẵn sàng tha
thứ truy bài gắt gao như học trò ban chính thống. Suốt năm tui là người-nhị-
trùng-bản-ngã! Ở lớp thì học chương trình ban A. Về nhà lo ôn luyện Quốc
Văn và 2 Sinh ngữ. Trời thương, năm đó vừa học thi vừa tủi thân vậy mà cá
chép vượt qua cái hố nước cạn, tui đậu Bình ban C, dư 0,25 điểm! Biết nói
sao giờ! Đó là sự tréo nghoe của số phận trở thành bài học đầu đời trong
bước đường học vấn của mình! Trớ trêu hơn, chỉ hai năm sau, kỳ thi Tú tài
1 ở Miền Nam bắt đầu được bỏ, chỉ tính điểm trung bình để lên lớp 12.
Tui dài dòng, lan man với những ký ức lộn xộn của một thời tuổi nhỏ, lắp
ráp không đầu không đuôi, miên man với những suy nghĩ mà nói ra...cũng
chỉ mình mình hiểu! Tui lờ mờ hiểu cái sự vô thường và số phận của cuộc
đời! Chỉ lờ-mờ thôi, không uyên thông, quán triệt nên tui hiểu và thầm lặng
cảm nhận bằng trái tim và cảm xúc riêng của bản thân mình. Ví dụ như khi
gặp lại những hình ảnh thân thương ngày cũ với bạn bè...Giờ chia xa, nhiều
thay đổi, mỗi người một cuộc đời, mà có khi tui ngồi buồn vẩn vơ hoặc cũng
thao thức suốt cả đêm suy nghĩ mông lung ...
Tui cũng nhận được ở bạn già bên nhà, mấy bài thơ tui viết trên trang lưubút của bạn ấy ngày xưa. Rất cảm động. Tui nhắc lại câu thơ:
Mình đi mỗi đứa về xa lắm
Bạn ấy viết tiếp cho tui:
Vẫn nhớ về nhau suốt cả đời...
Cám ơn bạn già.
Và tui nhớ lại nhiều gương mặt bạn bè của thời xa xưa ấy. Rất thân ái. Có
những tình bạn tưởng như bền chặt lắm mà lại phôi pha nhanh chóng. Có
những người bạn mất tin nhau từ lâu, gặp lại được nhau trong tình thân
thắm thiết, rồi lại lặng lẽ...xa dần. Tui đã nói với Xuyến mấy năm trước về
một câu danh ngôn rằng: không ai có thể tắm hai lần trên một dòng sông,
khi tui dự cảm về lẽ vô thường qua một vài thể hiện...
Vậy nên, năm tháng qua đi, thời gian như dòng sông trôi, biết bao biến cố
giữa cuộc đời rộng lớn và trong hoàn cảnh riêng của mỗi người, con người
ta vẫn có thể còn giữ được chút-tình-bạn-già "đạm nhược thủy" mới là quý
báu lắm thay!