Tựa đề là tên một bài hát. Ngày xưa còn bé nghe anh tui và
các anh chị lớn học ở trường gần nhà trình diễn văn nghệ bài
hát này, hồi những năm đầu của thập niên 60, thế kỷ trước.
Tui rất thích lời bài hát, nhịp điệu, tiết tấu. Rất phù hợp với
niềm vui, sự hào hứng sau những ngày đông mưa dầm lạnh
buốt của xứ Huế miền Trung quê tui.
Vài hình ảnh hôm tuyết lạnh hôm thứ hai Feb 15, 21
Giờ đây, ở nước Mỹ rất xa, rất to lớn, đồ sộ so với mảnh đất
bé nhỏ hình chữ S ấy, tui cũng vừa trải qua mấy ngày trời lạnh.
Hôm nay nắng đã lên. Bầu trời trong xanh hiền hòa. Thời tiết
đang ấm dần lên. Ánh nắng sưởi ấm tâm hồn tui và mọi người.
Thương lắm những người thiếu may mắn trong đợt thiên tai
bão tuyết vừa qua. Trên đường đi bộ sáng nay, nhìn bầu trời,
lắng nghe hơi ấm lan tỏa trong không gian, nhìn ánh nắng lung
linh trên cành lá, những cánh chim chao lượn... Yên bình quá!
Tui chợt nhớ giai điệu và lời bài hát từng nghe thời thơ ấu ở quê
nhà. Mới hay, tâm hồn của người già thiệt là dễ dàng xao động
trước những nét cảnh vật hay sự việc gợi biết bao hoài niệm...
Và trong đầu tui, giây phút bình yên này, lại nhớ những khoảnh
khắc bão tố vừa qua. Sống trong êm ấm nhờ ơn Trời Phật và phúc
đức Tổ tiên nên không bị ảnh hưởng cảnh giá buốt kinh hoàng ở
bên ngoài.
(Người giữ ấm và phía sau là cây cũng được giữ ấm. Hihihi)
Cơn bão qua đi, tuyết đã tan, nắng ấm đã lên sưởi ấm chan hòa
trên vạn vật, nghe tin tức mọi nơi, mới càng hiểu hơn lẽ vô thường
của Đạo Phật.
Vậy nên, tui càng phải quý trọng những gì hiện tại, sống tĩnh tâm,
nhân hậu, biết ơn và biết yêu thương.