Thứ Tư, 28 tháng 9, 2022

ĐƯỜNG THU

Đã có hơi hướng của mùa thu khi sáng sớm ra sân thấy sương đọng trên ngọn cây ướt đẫm và sương đọng trên máng xối theo đường óng chảy ướt một khoảng sân. Không khí buổi sáng nhẹ nhẹ một chút lạnh thú vị. Nó dịu dàng, thanh thoát khác hẳn những ngày tháng trước đây. Tui đi bộ. Ra khỏi của rồi lại phải mở cửa vô lấy cái áo len mỏng khoác lên vì hai cánh tay hơi lạnh trong chiếc áo thun tay ngắn. Đường Thu nắng chớm trong veo, Khoan thai tim gõ nhịp theo chân người.Trời xanh, mây lửng lơ trôi... Tui vừa đi vừa cảm nhận những thay đổi từ trong hơi gió và sợi nắng.
Tui bỗng nhớ những ngày Thu xưa trên những con đường xưa cũ. Những sớm Thu, chiều Thu năm lớp 12 ở Đà Lạt. Ngôi trường trên đồi với sân rộng bao la, những khóm mimosa vàng trong sân, từ cổng trường vào sâu tới phía sân sau xa tít. Khoảng sân trường rộng lắm mà mỗi giờ chơi, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện trong màu áo len xanh nước biển, chỉ đi giáp vòng là hết giờ ra chơi buổi sáng. Nhớ buổi chiều Thu trên Đồi Cù xanh một màu xanh mướt cỏ. Nhớ sáng mùa Thu đi từ đường Võ Tánh qua Nhà Thờ con gà, tới Bưu điện để gửi thư về nhà, hoặc nhận những gói bưu phẩm từ Huế hay của Gia đình ở BMT gửi qua.Có hôm nga ng chiếc cầu qua Hồ Xuân hương nhìn một tầng lớp sương mù là đà trên mặt nước, cahs mặt nước hồ một khoang không gian. Đến bây giờ tui vẫn còn cái cảm giác ngạc nhiên thú vị khi đuọc thưởng ngoạn những khoảnh khắc chỉ một lần trong đời như thế!.
Bây giờ ở đây đang bắt đầu mùa Thu nhưng tiết trời chưa se lạnh và cũng khó có thể tìm ra một mảng sương mù như thế. Chỉ một chút dịu dàng hơn so với thời tiết nóng nực vừa qua cũng đã quý lắm rồi. Và tui đang tận hưởng chút không gian ấy, hưởng trong chánh niệm voi từng bước đi buổi sáng của mình. Hihi.

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2022

QUÀ VƯỜN

QUÀ VƯỜN Đúng ra phải gọi là quà quê, vì nó là những cây trái được hái từ vườn nhà. Nhưng không phải ở quê nên tui gọi là quà vườn. Đó là mấy trái bầu, trái mướp, nhúm rau mùng tơi, rau dền, mớ đậu bắp.v.v. mà nhà trồng, ăn không hết, bèn đem tặng nhau lấy thảo. Tui là người thường nhận và cũng thường cho tặng. Tuần trước nhà ra một loạt trái bầu sau mùa nắng nóng vừa có những cơn mưa làm cho cây cỏ lên xanh tươi trở lại. Tui vác trái bầu sao dài ngoằng, đi được một lát lại ôm như ôm em bé trên tay. Tui đi bộ buổi sáng và đem theo ghé qua nhà chị Hiền tặng Chị. Lâu nay Chị không đi bộ vì chân bị đau. Giờ chị chỉ đi quanh quẩn trong vườn nhà và ra phía truớc đường nhà Chị chút xíu mà thôi. Hôm qua đã gọi cho Chị và nhắn với Chị rồi. Chị nói ghé chơi, cho Chị gửi mấy trái mướp đắng về ăn cho vui. Chị người Huế nên gọi khổ qua là mướp đắng. Nhưng rồi tui ôm trái bầu nặng quá, lại đi vòng quanh thế giới nữa nên tui đến nhà Chị, lặng lẽ đặt trái bầu trước cửa rồi đi một quảng xa, ra tới đường lớn tui mới text cho Chị. Chị nói Chị nhận tin nhắn, lật đật ra của nhưng không thấy em! Omg, trái bầu to quá, chắc em vác nặng lắm, sao không bấm chuông rồi vô nhà chơi? Tui xin lỗi Chị, hẹn hôm khác vì đã về nửa đường rồi. (nói vậy thôi để Anh Chị khỏi ra kêu trở lại nhà :) ) Cái tay tui đang oải mà ôm thêm mớ mướp đắng nặng như trái bầu lúc nãy nữa thì oải luôn quá!
Và mấy hôm nay cứ bâng khuâng mãi vì Chị nhắn là để dành cho tui. Mèn, đi bộ nagng nhà Chị mà không ghé, biết chắc Chị giận. Hihi. Thôi để nhắn cho Chị bảo đừng để dành, lứa sau tui ghé lấy. Chuyện cho qua cho lại nhiều khi thấy như niềm vui người làm vườn. Sự chia sẻ thành quả thiệt là ấm áp và thú vị, dù đôi khi nhận rồi để dó trong tủ lanh, lâu mới ăn, rau trái cũng héo, đen đi. Ví dụ như bà Ngoại bạn của thằng cháu tui cũng thường hái cho mươi trái đậu bắp, nhà tui cũng có trồng đậu bắp mà không nhận thì Bà buồn. Nên nhận rồi để đó, ăn không kịp, bị bầm đen luôn. Mấy trái bầu nhà tui lứa này đang còn nhỏ, chắc tuần sau cắt được, tui sẽ tặng Bà và đem qua Chùa cho mấy bạn và biếu Sư Cô.
Năm nay tui trồng ớt, có mấy cây ra hoa ra trái thấy rất vui. Nên mỗi ngày hái vô một nhúm để tủ lạnh. Hy vọng mai mốt cây ớt Mễ chín, sẽ để ngăn đá ăn dần. Thằng con rễ rất thích giống ớt cay này. Tui thuộc típ ăn cay nhưng vẫn còn thua cái độ ăn cay của nó. Ớt nhà có trái rồi nên Chủ nhật vừa rồi, Sư Cô hái ớt vườn Chùa nhiều, bảo tui đem ít về nhưng không lấy, như mọi khi, nghe nói ớt là tui đưa tay lên trước. Hihi Có một niềm vui của những người ưa làm vườn ở đây là muốn đem thành quả mình làm được chia sẻ cho bạn bè, hàng xóm. Cái sự cần cù và phân tro, chăm bón còn mắc hơn ra chợ mua về, nhưng niềm vui khi nhìn thấy cây ra hoa, kết quả trong vườn thì thật là không thể gì so sánh được, không có giá nào mua được. Với tui, còn có cả niềm vui mỗi sáng ra thầm thì bên cây lá như kiểu "thị ơi thị rớt bị bà..." haha.

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2022

TRÁI TIM NGƯỜI GIÀ

Thật khó giải thích được cảm xúc của người già khi thấy lòng mình trống trải một cách lạ kỳ. Và có khi lại bồn chồn nhung nhớ. Nhớ thiệt là nhớ. Tui đi ra đi vô, nhìn góc này, ngó góc khác. Vô phòng này rồi lại chạy qua phòng kia. Tui mở tủ lạnh, ngó các món đồ ăn đã làm rồi và cả mấy thứ chưa nấu..Nhìn vô đống trái cây. Qua bàn ăn lại thấy chỗ trống trên chiếc ghế chúng nó ngồi trong tuần lễ về nhà... Nhớ ơi là nhớ... Mèn, lâu nay quên mất cảm xúc này vì chúng nó đi học, di lam xa, có khi đi chơi thì tụ họp đâu đó, lúc về ai cũng về. Lần này chúng nó qua được một tuần rồi phải về lại Canada để con nhỏ học tiếp cho xong cái Software Engineer. Nó thuộc những đứa sơ đồ ngày sinh có nhiều con số 9, theo nhân số học thì là đứa có nhiều ước mơ, theo đuổi nhiều ước mơ trong cuộc sống. Vậy nên đã học Electrical Technology Engineer, ra trường đi làm 5 năm rồi, còn muốn học thêm cái software này nữa. Con cái có chí thì mừng nhưng cũng thương nó quá! Còn thằng nhỏ cũng theo con bé về thăm nhà. Chúng nó đã cùng nhau về thăm nhà nhiều lần rồi. Nhưng lần này thằng nhỏ bị đau lưng, do bưng cái thùng gì nặng hôm hè chúng nó đi camping ở bên đó. Thấy chúng nó thương yêu và lo lắng cho nhau, tui cũng xúc động. Vừa thương con mình, vừa thương con người ta. Vậy rồi đâm ra bâng khuâng, bồn chồn, lo lắng đủ thứ trên đời! Con bé ở bên đó, gia đình họ cũng rất quý yêu và chăm lo cho nó.
Tui thiệt là người...khó hiểu và trái tim càng già càng mềm nhũn! Hôm kia, ngồi theo dõi từng chặng đường chúng nó về. Text hỏi mấy thứ thuốc men đem theo ok không. Ok. Vậy mà không chịu đem theo nhiều hơn xíu và nhiều thứ khác nữa, ví dụ như bánh Trung thu, biểu đem hai cái cũng nhăn nhó, Mẹ nhét cho 1 cái cùng với bịch nhỏ xíu mấy thứ hạt để ăn cho khỏi buồn miệng lúc đợi máy bay. Chị nó biểu đem mấy thứ thuốc uống và cái đai đeo lưng cho đỡ mỏi cũng không muốn lấy. Vậy mà tối hôm đó text cho gia đình biểu mọi người ra ngắm trăng, trăng đêm nay cực tròn và sáng. Tui biết nó đang ngắm trăng bên đó để nhớ bên này, để thấy cùng một vầng trăng, vẫn rất gần. Hôm sau tui tâm sự với nó : đêm qua Mẹ thấy trống trải trong lòng, nhớ tụi con .v..v..thì nó la tui là yếu đuối quá, mạnh mẽ lên! Hihi. Tui cũng nghe theo lời nó. Mà thương nó quá nè! Chủ nhật tui đi Chùa, Sư Cô nói khi tui vừa lạy Đức Quan Âm, đi vô phía nhà bếp: Hạnh phúc hí! Sư Cô nói vậy vì bữa trước Chị Em chúng nó có ghé Chùa thăm Sư Cô và thắp hương cho Ba, Ông Bà Nội Ngoại thờ ở Chùa... Tui lại mở bầu tâm sự nhớ nhung và bị Cô la: Nhớ gì! Hihi.
Thời xa xưa, và cả ngày nay ở những nơi nhiều đất đai, người già thích con cái quây quần, anh em con cháu sống gần nhau, có lẽ họ đều đã trải nghiệm từ đời này sang đời khác, trái tim người già rất dễ yếu đuối, luôn cần những tình cảm nồng nàn ấm áp của cháu con. Tui cũng vậy. Thời nay có nhiều thú vui tiêu khiển thời gian của người già, tui có thể ngồi liên tục không dưới 2 giờ trước computer, tui có thể lanh quanh ngoài vườn suốt buổi sáng cho đến khi nắng lên, tui có thể ngồi nhìn mây bay, gió thổi từ mái hiên sau suốt cả buổi chiều, hoặc tui đi bộ cả tiếng và trì niệm Chú Đại Bi.v.v... Thế nhưng sau những khoảnh khắc ấy là tâm hồn tui trống trải lạ kỳ! Nhất là những dịp gặp gỡ con cái rồi chúng nó đi làm, đi học. Thế mới biết, trái tim già của tui cũng thiệt là mềm yếu và đỏng đảnh.