Qua Rằm tháng Giêng rồi, Tết đã trôi qua hơn nửa tháng mới có thể ngồi thong
thả một chút để nghỉ ngơi và...suy nghiệm...về mình!
Có thể dùng một cụm từ để mà chỉ đích danh về con-người-của-mình: cổ hủ và
ham hố! :) Luôn giữ những tục lệ của người xưa và nếp cũ của gia đình rồi cái gì
cũng ham làm. Chưa làm xong hoặc thực hiện không đầy đủ thì đâm ra day dứt,
băn khoăn, ân hận.
Cái sự cổ hủ thì đã rõ trong cung cách và sự thể hiện nghi thức cúng kiến. Nhưng
có những cái cổ hủ khác nữa mà chính mình làm mệt mình và làm mệt cho những
người chung quanh. Nhớ có lần cô con út cũng tất bật theo Mẹ chợ búa trong những
ngày cận Tết, miếng xơ rữa chén cũng phải mua cho mới! Thấy vẫn còn tốt nên định
lơ luôn. Nhưng rồi chiều ba mươi Tết hai mẹ con cũng quanh chợ tìm mua cho được!
(kì cục là mua cho có để bên cạnh cái cũ và vẫn xài cái cũ! ) Ngoài ra, cây chổi quét
nhà, miếng thảm chà chân cũng phải thay mới . Nhất là màn cửa thì phải tháo ra giặt
sạch tư đầu tháng Chạp...Vậy cho nên con đã thỏ thẻ bên tai Mẹ rằng thời bây giờ có
hai xu hướng trong cách sinh hoạt gia đình mỗi khi Xuân về Tết đến là gia đình truyền
thống và gia đình hiện đại. Gia đình truyền thống là như cách của Mẹ và gia đình hiện
đại Tết chính là dịp để nghỉ ngơi, vui chơi, du lịch...Con thấy Mẹ cực, bận rộn quá!
Có lẽ vì hiểu sự bận rộn của Mẹ trong những ngày ấy như thế nào, nhất là lúc giao
thừa, nên khi đi học xa nhà mỗi lúc Tết là các con gọi cho Mẹ trước và sau khi Mẹ
đã cúng giao thừa xong đâu đấy...
Có một sự cổ hủ nữa vừa mới đây mà mình mong là bạn thân hiểu để cảm thông cho.
Hôm nay ngày 17/ Giêng /Giáp Ngọ, có lẽ sắp đầy tháng cháu ngoại An Nhiên của
hai bạn Tuyết Bình. Nhớ hôm nhận được tin mừng, mình vội vàng tới Từ Dũ. Nhưng
không phải để thăm cháu mà (thật đáng trách!) để gửi quà cho cháu! Buồn cười là
gọi điện cho Tuyết thì cháu bắt máy vì Tuyết đang làm thủ tục để bế bé lên phòng, thế
là đợi một lát mình nhắn tin cho Tuyết dặn chút nữa xuống gặp mình ở vị tri đó và hai
đứa làm như không biết nhau, không chào hỏi chi hết, chỉ nhận món quà chuyển đến
cháu thôi! Trời ơi, đó là xuất phát từ sự cổ hủ, kiêng cử do mình ràng buộc đó mà!
Nhưng khi Tuyết xuống không tìm ra mình trong lúc trời chập choạng tối. Gọi cho mình.
Và rồi bắt mình ngồi xuống nói vài câu đã. Mình vừa nói mà vừa lo, sợ lát bé có khóc
đêm, khó ở thì thiệt là...May lúc đó có hai em học trò cũ tìm Tuyết thăm. Thế là mình
"bán cái"! Lâu nay cứ áy náy gì đâu...Cầu Trời cháu cutý An Nhiên ngoan ăn, chóng lớn.
Về mặt ham hố của mình thì cũng đã rõ! Làm gì cũng muốn cho thiệt nhiều. Thắp nhang
cầu nguyện cũng khấn lâu hơn người khác. Cùng quỳ xuống mà mọi người đã qua tới
bên mấy chỗ kia rồi, mình vẫn còn y như cũ! Nhớ hồi trước đi chùa Bình Dương cùng
mấy người bạn với Cô Em Chồng, lúc nào cũng dặn gặp nhau ở chỗ đậu xe chứ không
cùng đi một lượt vào lễ các chùa. Vì họ đã qua ba chùa trên rồi mà mình vẫn chưa ra
khỏi Chùa Bà! Cho nên từ nhiều năm sau này mình "độc lập tác chiến" thành ra rất ung
dung. Cái sự ham hố nguyện cầu đó cũng từng "được" Tú và Tuyết con "ngán" vì đứng
canh cửa cho Mẹ thắp nhang hơi-bị-lâu!
Thành thật kiểm điểm cái tật ham hố tiếp theo là ham đi chùa! Trước Tết, trước giao
thừa rồi trưa mùng một (Chùa Bà Chùa Ông bên Nguyễn Trãi, Phật Quang, Từ Nghiêm,
Ấn Quang, Bắc Sơn ). Ngày mùng hai theo đoàn hành hương ( Chùa Huê Nghiêm, Hội
Sơn, Bửu Thiền, Huê Lâm 2 Đại Tòng Lâm, Ni viện Thiện Hòa, Thiền Viện Thường
Chiếu, Thiền Viện Linh Chiếu, Chùa Viên Dung, Ấn Quang). Thế nhưng lòng vẫn cảm
thấy thiếu thiếu khi chưa đến lễ các chùa vẫn đến hằng năm. Cho nên mùng năm Tết vẫn
còn đủng đỉnh một vòng từ Việt Nam Quốc Tự, Xá Lợi, Đại Giác,Vĩnh Nghiêm, Kỳ Viên
Linh Chưởng, Trấn Quốc đến Hưng Long.
Ngày 12 tháng Giêng leo ba chuyến xe buýt về Bình Dương lễ mấy Chùa.
( Một góc chùa Bà ở Bình Dương )
Và rằm tháng Giêng lại một vòng lễ các chùa quen, được ăn cơm tại Chùa. Cũng ngày này
đã có một sự kiện quan trọng làm cho đêm Nguyên Tiêu cứ lên sân thượng"ngó" trăng hoài,
không ngủ được: Quy y Tam quy Ngũ giới! Thật ra mình đã quy y từ thời sinh viên 1972 tại
chùa Xá Lợi nhưng năm tháng trôi qua với những bộn bề lo toan cuộc sống. Tam quy ngũ
giới thì đã nằm lòng và vẫn cố gắng thực hiện từ trước đến nay trong cuộc sống đó chớ ;-)
nhưng pháp danh là gì thì không nhớ rõ được nên đôi khi cảm thấy có gì không ổn !Và thế
là hỏi ý kiến Thầy Trụ Trì và được quy y lại. Nghe qua thì có gì đó hơi kì kì nhưng thực tế
là vậy, mình muốn "ổn". Có thể đó cũng là một sự ham hố chăng? Nhưng chắc ham tu thì
Đức Phật cũng bao dung hỉ xả thôi mà.
Tóm lại, ngồi kiểm điểm bản thân sau kì nghỉ Tết, tự thấy mình có những tồn tại như thế
đó. Phải cố gắng thay đổi làm sao đây cho phù hợp với nhịp sống chung quanh?...
Theo em, em nghĩ cô cứ sống theo cách của cô, miễn sao cô thấy thoải mái là được, đâu cần cô phải thay đổi gì. Nhưng điều quan trọng là cô đừng bắt người khác giống như cô thôi. Còn việc quy y và pháp danh, đó chỉ là hình thức, một khi cô đã tâm niệm theo Phật và thực hành lời Phật dạy thì dù cô có nhớ hay quên pháp danh của mình cũng không quan trọng.
Trả lờiXóaMình nguyện cầu để tâm mình có chỗ dựa. Em nhớ trong một bài giảng của Thầy Thanh Từ, có câu: Quý phật tử đi chùa, cúng nải chuối, bó nhang mà cầu sức khỏe, tiền tài, danh vọng,...quá lớn. Một câu trong lời giảng của Phật, sẽ làm mình thức tỉnh và không cầu gì nữa: Hãy tự thắp đuốc lên mà đi. Ta là Phật đã thành, chúng sinh là Phật sẽ thành. Như vậy, tất cả là do mình, không ai có thể cứu giúp mình.
Vài lời tâm sự cùng cô cho vui! Kính chúc cô nhiều sức khỏe!
Cám ơn Cỏ Tranh đã đọc và chia sẻ. Tự nhiên thấy lòng vui và an hòa khi nghe Em nói chuyện. Sẽ không bắt ai "ham hố" giống mình và sẽ ráng tịnh tâm hơn nữa.
Trả lờiXóaNhu Mai oi ! Sao nhan xet thu ba nay lac de dzay ? Minh co the nao sua duoc khong ?
Trả lờiXóaHi hi, Mai ơi, chắc thấy vườn hoang hôm rày nên cỏ lấn lá đó mà! Bó tay luôn! Chắc ai đó hiểu từ "ham hố" theo kiểu gì đó! Mô Phật!.
Trả lờiXóa