Mấy ngày Tết đã qua đi nhanh chóng. Những bận rộn tíu tit cũng đã trở thành quá
khứ ;)). Mùng 8 Tết rồi, mọi sinh hoạt phố xá đã ồn ào, bình thường trở lại. Các con
gọi về nhắc Mẹ giữ sức khỏe, tâm an. Tuyết con về lại trường tiếp tục công việc.
Không gian nhà yên tịnh. Chim hót ngoài balcon. Một thoáng nhớ ngày tháng này
năm cũ. Bâng khuâng...
Giờ mới có thể đọc quyển giới thiệu về Phật Hoàng Trần Nhân Tông của Thiền
Viện Thường Chiếu, mình thỉnh về từ hôm mùng 2 mà chưa xem một chữ. Nay
đọc thật thú vị.
"...Ngài tên Trần Khâm, con vua Trần Thánh Tông và Nguyên Thánh Hoàng Thái
Hậu. Khi lớn lên, vua cha cho Ngài theo học Thiền với Tuệ Trung Thượng Sĩ. Một
hôm Ngài hỏi Thượng Sĩ về" Bổn phận tông chỉ thiền"Thượng Sĩ đáp " Phản quan tự
kỷ bổn phận sự, bất tùng tha đắc"( Soi sáng lại chính mình là phận sự gốc, không từ
bên ngoài mà được )...Dù xuất thân trong bậc đế vương nhưng cốt cách của Ngài là
bậc xuất thế. Từ nhỏ miệng không thích thịt cá, thân không thích lụa là gấm vóc, tâm
không đắm luyến thú vui thế gian, lớn lên xem cung vàng điện ngọc như đôi dép rách
cho nên ngài đã trốn lên Yên Tử nhưng không thành, đành phải miễn cưỡng lên ngôi
vua. Tại vị 13 năm, 6 năm ở ngôi Thái thượng Hoàng, sau đó mới thực hiện được hoài
bão xuất trần làm sơn tăng đầu núi và trở thành Đệ nhất Sơ tổ Trúc Lâm Yên Tử, khai
sáng ra dòng Thiền nước Việt..."
( Đây là tượng Phật Hoàng được tạc bằng khối ngọc bích nhập về từ Canada.
Hình chụp tại Thiền viện Thường Chiếu-Long Thành-Đồng Nai)
Vị Sơ tổ Trúc Lâm Yên Tử là một nhân cách lớn, một tâm hồn lớn. Mình chỉ biết
tôn sùng và ngưỡng vọng chứ có hiểu biết bao nhiêu về Thiền đâu! Cũng có nhiều khi
"phản quan tự kỉ" nhưng vẫn thấy hà-rầm vọng tưởng sân si còn đọng trong người!
Mà một khi phản quan ( Trời ạ, chữ "quan" là động từ chứ không phải phản quang
trên bảng số xe nhe mấy huynh! Đã có người cắc cớ hỏi theo kiểu từ đồng âm đó-chắc
để trêu ghẹo nhau chơi thôi chứ ai mà không biết ha! ) thì dứt bặt vọng tưởng, mặt trời
trí tuệ tự chiếu soi. Chưa phản quan thì chưa nhận ra được bản tâm chân thật, mà
chưa nhận ra được bản tâm chân thật thì chưa an vui tự tại...Trời ơi, mới hiểu được
tí chút thôi chứ chưa phản quan, quán chiếu được gì...Cứ chạy lon ton suốt ngày như
thế này thì làm sao tịnh yên mà soi rọi!
Cũng như bài này viết từ lúc trưa, nắng trong veo bên hiên nhà...nhưng đã tạm dừng lại
để đi làm việc khác, chiều tối mới về. Giờ đêm khuya, cũng yên tịnh nhưng khác với buổi
trưa. Sân thượng có hương hoa nguyệt quế, có hương hoa mai nở muộn ( như kiểu"đêm
qua sân trước nở nhành mai" :) ) và có một tâm hồn tạm thời thấy nhẹ nhàng, vô ưu trong
khoảnh khắc này. Có gió nữa, gió Xuân xao động lá cây mang cảm giác se se dễ chịu.
Sao thế này? Có thoáng chút hương Thiền trong gió qua đây?...
( Hình chụp tại Chùa Vĩnh Nghiêm -mùng 5 Tết )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét