Ảnh trên mạng
Đêm qua, trăng Rằm sáng trong, vằng vặc trên nền trời.
Trăng chiếu ánh sáng chan hòa trên sân.
Đêm yên tĩnh.
Tui nhớ bài thơ đã đọc, đã học và cũng đã dạy từ lâu rồi.
Nhưng lạ. Giờ đây ngồi viết thì không nhớ nổi trọn bài.
Chỉ nhớ 2 câu:
Lưỡng đầu vọng minh nguyệt (Cử đầu vọng...)
Đê đầu tư cố hương...
( Trời ạ, Cử đầu vọng minh nguyệt, không phải "lưỡng đầu vọng
minh nguyệt" như tui đã viết! Thế mới thấy được cái mức độ già-
của-tuổi-tác và lão-của-trí-óc tui đến vậy!)
Đêm qua, tui đi tới đi lui trong nhà. Tui đi vô đi ra phòng mình.
Tui ngồi vô bàn rồi đứng dậy. Tui nằm xuống rồi ngồi lên...
Tui mở computer rồi ngồi thừ trước nó.
Tui không biết tui làm chi và tui không hiểu tui nghĩ gì.
Một đêm cứ như vậy, trăn trở, lao xao, bần thần ngồi xuống đứng lên.
Trong cửa sổ nhìn ra sân. Bàng bạc màu trăng sáng.
Tui nghe chim bắt đầu thức dậy và ríu rít trên cây phía trước sân nhà, sát
bên cửa sổ phòng tui. Cảm thấy cái đầu hơi lăn tăn mà đôi mắt thì ráo hoảnh.
Rồi cũng chợp mắt ngủ một lát, vài tiếng, tới gần 8:00am mới thức dậy và thèm
cà phê quá...
Cả buổi sáng chật vật trong suy nghĩ. Và dù tránh né thế nào, tui cũng không
thể tự dối lòng tui.
Đê đầu tư cố hương...
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương...
Cố hương.
Bên kia một nửa bán cầu. ( Đúng ra là phải viết: bên kia bán cầu)
Bên kia một nửa bán cầu ấy, thời thanh xuân tui gửi lại, tuổi thơ của các con
và họ hàng thân thuộc, bạn bè thân hữu, học trò thân yêu...của tui.
Thế giới đầy bất ổn. Nhân loại đầy lo âu. Ở nơi mô trên trái đất này cũng phải
chắt chiu hạnh phúc để có mà trân trọng.
Giờ này, Sài Gòn ơi, điều gì đang xảy ra ?
Cầu mong tất cả mọi người được bình an.
Cầu mong khắp nơi đều sớm trở lại với cuộc sống yên lành như trước.