Thứ Ba, 24 tháng 8, 2021

Tư cố hương

 

                                                     Ảnh trên mạng
 

Đêm qua, trăng Rằm sáng  trong, vằng vặc trên nền trời.

Trăng chiếu ánh sáng chan hòa trên sân.

Đêm yên tĩnh.

Tui nhớ bài thơ đã đọc, đã học và cũng đã dạy từ lâu rồi.

Nhưng lạ. Giờ đây ngồi viết thì không nhớ nổi trọn bài.

Chỉ nhớ 2 câu: 

Lưỡng đầu vọng minh nguyệt (Cử đầu vọng...)

Đê đầu tư cố hương...

( Trời ạ, Cử đầu vọng minh nguyệt, không phải "lưỡng đầu vọng

minh nguyệt" như tui đã viết! Thế mới thấy được cái mức độ già-

của-tuổi-tác và lão-của-trí-óc tui đến vậy!)

 Đêm qua, tui đi tới đi lui trong nhà. Tui đi vô đi ra phòng mình.

Tui ngồi vô bàn rồi đứng dậy. Tui nằm xuống rồi ngồi lên...

Tui mở computer rồi ngồi thừ trước nó.

Tui không biết tui làm chi và tui không hiểu tui nghĩ gì.

Một đêm cứ như vậy, trăn trở, lao xao, bần thần ngồi xuống đứng lên. 

Trong cửa sổ nhìn ra sân. Bàng bạc màu trăng sáng.

Tui nghe chim bắt đầu thức dậy và ríu rít trên cây phía trước sân nhà, sát 

bên cửa sổ phòng tui. Cảm thấy cái đầu hơi lăn tăn mà đôi mắt thì ráo hoảnh.

Rồi cũng chợp mắt ngủ một lát, vài tiếng, tới gần 8:00am mới thức dậy và thèm 

cà phê quá...

Cả buổi sáng chật vật trong suy nghĩ. Và dù tránh né thế nào, tui cũng không

thể tự dối lòng tui.

Đê đầu tư cố hương...

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng

Cúi đầu nhớ cố hương...

Cố hương.

Bên kia một nửa bán cầu. ( Đúng ra là phải viết: bên kia bán cầu)

Bên kia một nửa bán cầu ấy, thời thanh xuân tui gửi lại, tuổi thơ của các con

và họ hàng thân thuộc, bạn bè thân hữu, học trò thân yêu...của tui.

Thế giới đầy bất ổn. Nhân loại đầy lo âu. Ở nơi mô trên trái đất này cũng phải

chắt chiu hạnh phúc để có mà trân trọng.

Giờ này, Sài Gòn ơi, điều gì đang xảy ra ?

Cầu mong tất cả mọi người được bình an.

Cầu mong khắp nơi đều sớm trở lại với cuộc sống yên lành như trước.






Thứ Hai, 23 tháng 8, 2021

Lòng thành

 


Hôm thứ Năm, giỗ Ông nhà tui. Trời nắng cuối Hè. Hoa hồng ở sân trước

không rực rỡ như mùa Xuân, những bông hoa nở trong nắng có màu nhạt 

hơn và nhỏ xíu. Vậy nên tui hái hoa cúc lá nhám và hoa bươm bướm ở vườn

sau.

Làm vài món chay đơn giản.


 

Tháng bảy, đồng thời tưởng nhớ Mẹ tui, lần thứ 42 ( Mẹ về Trời năm Kỷ Mùi

1979), Mẹ của Ông nhà tui lần thứ 40 (năm Tân Dậu, 1981 ). Bà Nội và Bà 

Ngoại đã trải qua những ngày khốn khó vô cùng của đất nước, của Sài Gòn.

Giờ mọi người đang an lạc cõi Vĩnh hằng, Tây phương cực lạc.

Cầu xin Chư Vị luôn yêu thương, phù hộ cho tất cả con cái cháu chắt được 

bình an, khỏe mạnh, may mắn và hạnh phúc.

Hai bà cháu tui lúi húi gọt tỉa rau củ, nấu xôi vò, nấu chè đậu xanh đánh ( ko

bỏ nước cốt dừa ), cắt mấy loại nấm đã mua từ hôm trước. Từ sáng sớm, tui

ra mấy bụi sả lựa một hồi, bứt vô mấy nhành có củ mập để làm món bò kho

chay.

Vài món bánh cũng rất là đơn giản. Chaú tui ngoan ngoãn giúp Bà Ngoại giã

đậu xanh, lóng cóng làm văng ra ngoài nhưng cũng được Bà khen. Đã thế còn

đòi bà bế len cao, lấy mấy chung nước trên bàn thờ để thay, đòi với tay cầm

gõ chuông trên bàn thờ Phật Quan Âm. Mèn ơi, tui đã bận rộn, lại phải bế nó,

rồi còn đứng trên ghế gõ chuông mới tới. Thế nhưng nó rất hoan hỉ nên tui

cũng...tới luôn! Chắc chắn Chư Bồ Tát, Chư Ông Bà... cũng vui lòng, không 

trách con cháu làm mất vẻ trang nghiêm!

Hoa nhà lá vườn, kính dâng lễ vật đạm bạc với tấm lòng thành kính.


Thứ Hai, 16 tháng 8, 2021

Tiên trách kỷ...

 

 

Thiệt là...không hiểu thiệt!

Mà thôi, hiểu tới đó cũng được rồi. 

Hôm qua, học trò tui, làm bác sĩ, cũng 60 tuổi rồi, gọi qua hỏi thăm

sức khỏe tui, nói chuyện tào lao một hồi bỗng hỏi tui có biết cô Dz Vân

hôm trước bị mất vị giác và khó thở không. Tui nói không nghe gì vì vẫn 

liên lạc tuần trước mà! Học trò tui bảo nhà báo viết nay Cô Vân đã bình 

thường trở lại. Thật tuyệt vời! Tui bần thần cả đêm. Text cho Vân, bạn

trả lời ổn. Tui kể. Tui lo. Bạn nói nhà báo viết tốt, chắc người đọc không 

rõ nên hiểu sai đó thôi. Mùi vị đã trở về sau 11 ngày đi chơi, dù V âm tính.

Tui mừng. 

Sáng nay, đưá cháu gửi cho cái link bài báo tui chỉ mới nghe chứ chưa được 

đọc. Tình cờ cháu tui gửi thôi chứ không phải tui yêu cầu. Nó cũng rất quý

Cô Vân. Vậy là tui được đọc và hiểu rõ sự việc. Mừng cho bạn không có gì.

Và luôn cầu mong bạn đừng có gì. Cầu mong mọi người luôn được bình an, 

may mắn.


 

Giờ tui đã hiểu mấy cái com trong bài tui share ở fb. Tại tui không hiểu chứ

không phải mấy bạn com lời niệm Phật là không hiểu nội dung cô đọng tui

đã viết. Mèn, cuộc sống bên ngoài và cả trên thế giới mạng đầy sinh động, 

sôi động, phong phú và đổi thay từng phút. Chỉ có mình là không biết. 

Mình già, mình lớ ngớ, mình  đã không theo kịp thì nên tự trách mình 

trước đi, cứ-ào-ào-như-gió-cuốn!


 

Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2021

Thiệt là...không hiểu

 

 

 Sáng ngủ dậy với ly cà phê và cái bánh ngọt.

Không gian êm đềm. Tui đi ra vườn vừa nhâm nhi vừa ngó nghiêng mấy

bông hoa với mấy trái bầu, trái mướp...Thấy bụi sả ra nhiều bẹ quá, rậm

rịt, cao nhòng, um tùm, định bụng lát nữa sẽ tách một mớ, mai rảnh sẽ 

bằm bỏ vô tủ đông để dành. Nắng buổi sáng rực rỡ.


 

Vô nhà, ngồi vào bàn, trước computer... Facebook nhắc kỷ niệm 6 năm 

trước với những dòng chữ rất đẹp chứa đầy tình thân của Dzoãn Vân ghi

trên quyển sách Vân mới xuất bản, gửi từ VN qua Mỹ cho các bạn. Nhớ

kỷ niệm này, Vân gửi địa chỉ Nhung, nhưng Nhung đi làm không ký nhận 

được. Công ty vận chuyển đem tới đem lui mấy bận không xong, bèn thông 

báo sẽ hoàn lại nơi gửi! Nhung vội báo cho tui và gọi cho công ty chuyển về 

đc tui. Đồng thời, Vân cũng thông báo đc cho họ biết..v..v. Tóm lại là hôm ấy 

tụi tui rộn ràng, nhốn nháo. Hihi (Cũng tại tui, lúc đầu V muốn hỏi đc tui để 

gửi qua, tui ko muốn bạn bận tâm, phiền phức và...tốn kém. Tui đã ko cho đc.

Ai dè, cứng đầu, quyết đoán, hỏi đc Nhung.) FB đã nhắc lại kỷ niệm với hình 

ảnh và những dòng chữ rất dễ thương ấy. Tui bồi hồi . Và tui đã share lại cũng 

ghi những dòng dễ thương (hihi) như bạn.


 

Lời văn cô đọng, đôi khi cũng đòi hỏi, lựa chọn người đọc phải hiểu. Lời của

tui cũng vậy. Nên khi thấy có mâý người bạn hình như không hiểu thấu sự

cô đọng và thân tình của bạn bè tui. Tự nhiên vô niệm Phật. Thật lòng, tui

không thích, dù bạn tui giờ đã mặc áo nâu sồng! Vậy nên tui xóa cái share

ấy. 

Từ lâu, tui cũng đã né FB rồi! Nhưng nay thấy phiền toái quá! Vậy nên tui

chỉ muốn âm thầm giữ những tình cảm đẹp đẽ, quý giá mà thôi.


Thứ Tư, 11 tháng 8, 2021

Hoa bươm bướm


 

Hổm rày, mưa rồi nắng, nắng rồi mưa. Thời tiết thay đổi nhưng 

cơ bản vẫn là nắng mùa Hè.

Có hôm buổi trưa nắng nóng thiệt. Nhưng chiều tối, đi bộ về,

ngồi ngoài sân sau, cả nhà xúm xít tận hưởng không khí trong 

lành của buổi chiều muộn, mát thiệt! 

Có hôm trưa nắng dịu, tui ngồi nhìn cỏ cây đùa lao xao trong gió. 

Tui nghe như có hơi hướng của mùa Thu, chớm Thu ở quê nhà. 

Nhưng rồi lòng tui lại chợt lắng xuống. Thương quá, Sài-Gòn, Mỹ-

Tho... và những nơi chốn thân yêu! 


                     ( Hình: Tháng 8/2018 trong khu vườn ở Mỹ Tho)

Trong vườn sau nhà tui, có một khoảng dành để trồng hoa, hoa

cúc lá nhám và hoa bươm bướm. Rất màu sắc, sặc sỡ nên có nhiều 

ong bướm, phía góc cuối vườn có một khóm hoa hướng dương, rất

nhiều bông nở liên tục... Té ra trồng bông trong vườn cũng có lợi

cho cây trái. Nhờ vậy mà mấy cây bầu, cây mướp, cây dưa, cây cà...

ra trái. Tui vẫn phải làm nhiệm vụ thụ phấn cho mấy cái bông, thế

nhưng cũng nhiều bông trên giàn cao, tui không thấy hoặc không

thể làm nhiệm vụ. Hihi. Vậy nên hôm qua, ra ngó ngó, dòm dòm ở

trong cái đám lá xanh um kia có một trái mướp ngọt, tròn trịa, mượt

mà đang ẩn mình...trốn. Tui liền hái xuống, may quá, nó chưa " too

old" (từ ngữ của cháu cưng tui hay nói về Bà Ngoại nó. Ví dụ khi nó 

dance theo âm nhạc trong tv, tui làm theo, hoặc nó thấy tui tập thể 

dục uốn éo mạnh quá, hay tui kéo bao gạo để đổ vô thùng, tui leo lên 

ghế chưng bông trên bàn thờ Phật, bàn thờ Ông Ngoại nó... là nó la 

lên, la mà đầy vẻ ân cần: No, no, Bà too old! Hehe, con gái nên nó hơi 

nhìu chiện giống Bà Ngoại nó vậy mà!)




 

Cây cúc lá nhám ra hoa nhiều và rất "dai". Tui nhớ Chị Lệ đã nói như 

vậy. Mà dai thiệt. Bông hoa nở trên cây có khi hơn tháng mới tàn. Vì 

nó có nhiều tầng lần lượt nở bung ra. Còn tui chưng trên bàn thờ, thay 

nước hoài và hái vào khi đã nở rộ, nên thường hai tuần mới bỏ xuống.

Trong cái khoảnh trồng bông ấy, có mấy cây hoa bươm bướm. Cùng là

loài hoa bươm bướm nhưng có mấy cây vươn cao, mạnh mẽ, thân mập

mạp, lại có những cây nhỏ, mảnh mai, lủm chủm phía dưới như một 

đám con nít xúm xít rất dễ thương. Hình như hồi trồng mấy cây lớn

này tui đã bón phân từ trong đất nên có nhiều dinh dưỡng hơn. Nó lấn

lướt luôn cả mấy cây hoa cúc cao trong bọn. Vậy nên hoa thì vàng tươi, 

ẻo lả mà thân thì cao, lá xanh um như trúc. Hoàn toàn khác với hoa 

bướm bướm ở Đà Lạt mà tui đã từng quen thuộc suốt năm học lớp 12

trên đó. Người ta còn gọi là hoa sao-nháy. Chắc tại nhiều màu và nhấp 

nháy, linh động như sao.

 

Nhưng nhìn hoa này, tui luôn nhớ tới tên một tác phẩm của nhà văn Võ 

Hồng, đã đọc từ lúc còn rất trẻ, không nhớ nổi nội dung nhưng nhớ rất

rõ hình bìa. Đôi khi con người ta có những-sự-nhớ-rất-lạ-kỳ chỉ vì một ấn

tượng nào đó đã đến và không chịu trôi đi trong ký ức.