Nhớ hồi đó...
Sau thời gian sinh hoạt chính trị - được phân theo từng tổ - trong mỗi tổ có sinh viên hợp lại từ nhiều trường, nhiều lớp, ví dụ Việt Hán 2 có một số ở tổ này, một số ở tổ khác nên không thấy tên vài bạn được nhắc đến ở tổ 9 - nhà trường lên danh sách chia lớp vào học văn hóa, bổ sung kiến thức chuẩn bị ra trường. Có những sự nhầm lẫn, thiếu sót cũng binh thường thôi, nhưng trong thời điểm đó thật là... khủng hoảng! Bạn Nguyễn Do đã viết với giọng văn hóm hỉnh:
...
Lại chuyện đi nghe báo cáo xếp lớp, sau khi tổ 9 đã đạt kết quả về văn nghệ là "giựt vải" hạng tư. Hôm đó chúng ta nghe báo cáo tại Hội trường Vạn Hạnh để biết lớp rồi học văn hóa. Chẳng là thế này, hắn xin kể chị nghe (vì hôm ấy chị bận không đến được!). Trời ơi, khi nghe xong về báo cáo xếp lớp, trong danh sách không có tên mình, cô Cún cổ mới cún lên, nước mắt chảy quanh: "Sao thân tôi bạc bẽo như thế này?" Cô ta mới chạy lại bên vú nuôi của cổ than rằng: " Vú ơi, con sụt lớp rồi!". Bà vú cũng nghẹn ngào trả lời: "Con ơi, Vú cũng một lời như con". Thằng Dô-dếp thấy vậy, nói:
"Mẹ con nước mắt nỉ non,
Lon ton dắt đến, lon ton dẫn về!"
Vái Trời, đứa nào mà chọc người ta, nó sẽ té xuống giếng cạn mà chết đuối.
Thế rồi hai mẹ con lại dắt nhau đi kiện. Đến trước công đường ngồi chờ ở chiếc ghế dài than thở cho thân phận hẩm hiu của mình, hai mẹ con nước mắt lại ràn rụa. Đến khi "công chúa" chạy ra gọi vô thì sợ, hai mẹ con lại dẫn về dưới sự dòm ngó của mọi người chung quanh. "Chi lạ rứa, chiều ni tui muốn khóc. Ngó chi tui đồ cỏ dại hoa hèn..." "Thôi kì quá hà, không nói nữa mô!" Hắn không biết bây giờ vú con nhà ấy ra sao và đã phiêu bạt nơi nào rồi. Không ai biết cả!...
Chị Mai, nếu đấy là những kỉ niệm thì hắn đã nhặt và gửi chị giữ dùm. Chắc chị một phần nào bằng lòng. Nói như thằng Dô-dếp mà đúng với bọn mình "Chuyến xe thời gian nhỏ bé lại phải chuyên chở quá nhiều tình cảm và kỉ niệm của chúng ta". Vì thế hắn chỉ nhớ lại một phần và viết cho chị. Nói hết thì chắc không bao giờ hết. Thôi bây giờ "lượng" không tăng mà "chất" cũng không đổi, chẳng biết có "mâu thuẩn" hay trái với "qui luật" gì không? (Trời ơi, danh từ triết học một thời làm khổ cái đầu lãng đãng của tui, không hiểu chi hết - Mai nói). Ngày mai xa trường buồn thật. Tạm biệt chị và bạn bè nhưng cứ tin rằng bọn mình sẽ gặp nhau.
(Viết tại Lê gia trang, dưới sự chứng kiến và lập vi bằng của Thừa phát lại Dô-dếp a na na.
Ngày 24/6/1976)
Năm ngoái 4B có họp sau 36 năm ra trường, liên lạc được với bạn nhưng cận ngày quá không thể về kịp. Vẫn với cách nói dí dõm, bạn hẹn vào dịp vui sau.
***
Lật từng trang viết của bạn bè ngày ấy như thấy hiện ra trước mắt những-trang-đời. Chừng ấy năm tháng trôi qua, nét bút chì của Tâm vẫn còn rất rõ (24/7/76). Tâm viết:
"... Quả là một biến cố của VHII vì bây giờ Như Mai mới có dịp để gần gũi với ngọn-cỏ-của-hồn-ta vì trước kia chắc Mai không biết chi về" ngọn cỏ" ấy và lại càng không dính líu gì đến" hồn ta" cả. Còn nhớ hôm nhóm bạn tổ 9 kéo tới nhà Tâm, mọi người cứ nói chuyện về Võ Hồng mãi rồi nói về chia ly, đoạn tuyệt... Trong câu chuyện có cả tiếng cười và tiếng khóc nên Thảo và Tuyết tức quá, chạy ra sân cười cho hả! May mà mọi người dừng lại chứ nói nữa chắc Tâm khóc quá, không biết vì đau lòng hay đau tay (đừng cho Tuyết xem vì thế nào T cũng nói đau lòng). Đọc bài Do viết vui và dễ thương ghê. Có lần Do làm bài thơ cảm hứng về trăng ngay tại tổ 9. Lúc ấy không khí thảo luận đang nghiêm trang mà Do cứ dí bài thơ bất Tâm đọc, buồn cười quá nên Tâm cứ cười, không mắc mớ chi phải nhịn. Và thế là cả bàn xúm vào cười, cười đến nghẹn thôi! Bây giờ Tâm mới biết những ngày ấy, bọn mình chỉ ngồi làm thơ! Nhất là Dĩnh, suốt ngày vẽ và viết thơ, riết rồi tưởng ai cũng giỏi như mình... "
Tâm nói khi gấp những trang giấy này và gửi lại cho Mai, mình bỗng thấy buồn thật chứ không buồn giỡn nữa. Buồn mà cũng có thật và giỡn! Đúng là tính cách Tâm hồi đó. Hình như mọi thứ đối với Tâm đều như đùa, nhẹ hều, thoải mái bên cạnh Xuyến. Tâm ơi, ba mươi mấy năm, nói như Thuần là "lên thác xuống ghềnh", cuộc đời mỗi đứa đều có những khúc quanh, giờ lòng Tâm cũng lại nhẹ tênh vô chấp vô cầu. Qua chuyện trò với nhau, có thể nói mình hiểu bạn, đó là đạt đạo! Còn Xuyến Khương, cặp bài trùng với Tâm, lúc đó (12/8/1976) thì viết:
"... Viết cho Mai trong lúc tinh thần thật bất ổn, người ở đây mà hồn phách tận nơi nao? Buồn thật, con người ta là những hạt bụi tình cờ đan dính vào nhau rồi tơi tả từng hạt... Có thật nhiều cái để tôi nhớ về bạn bè, từng khuôn mặt, từng nụ cười, từng ánh mắt... Tất cả đều là kỉ niệm, một loại kỉ niệm mà ai muốn nhớ thì nhớ, ai không muốn nhớ thì thôi...." Và Xuyến đã nhớ tới bạn bè thật nhiều dù ở cách xa nơi đang lưu giữ kỉ niệm thời sinh viên của bạn đến nửa vòng trái đất. Xuyến đã luôn tìm kiếm bạn bè, nâng niu kí niệm, nhất là khi liên lạc được với Tâm, giống như Minh Hải gặp lại Thuần, những-con-tim-đã-vui-trở-lại..."
***
Hôm qua, mail của Thuần gửi bạn bè:
GỬI HƯƠNG CHO GIÓ... BAY ĐI.
Lang thang vào vườn cỏ sao thấy lòng bâng khuâng, hồn lắng đọng... Nhớ về một thời đã xa nhưng lại rất gần. Chỉ tiếc là chúng mình đã "lạc mất nhau" khá lâu... nhưng nay tìm về mái nhà xưa cũng chưa đến nỗi muộn màng. Sau những năm tháng " lên thác xuống ghềnh" giờ đây cuộc sống mọi người đã tạm ổn định. Thì thôi hãy yêu người, yêu đời, như một nhà thơ đã viết :
"Cám ơn đời,mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày mới để yêu thương"
GỬI GIÓ CHO MÂY NGÀN... BAY.
Vậy thì Thuần cứ gửi hương rồi gửi gió cho bay đi..., bốn phương tám hướng nhé, còn mình thì góp nhặt lá cỏ, vun vén khu vườn hoài niệm để bạn bè dạo bước chân vui.