Người già thường sống với hoài niệm!
Điều nay quả đúng với mình, với tụi mình. Tối qua đọc mail của Thuần và mấy dòng của Cẩm Vân nhắc về Bà Bu và Cún. Rồi nói chuyện với Mai Nguyễn tới gần 11g. Biết bao bồi hồi... Cả đêm không ngủ được.
Là thế đấy, Thuần bảo mới ngày nào tóc còn xanh mà nay đã phai màu...thuốc nhuộm! Mới ngày nào còn lãng đãng, lơ mơ mà nay đã làm Bà Nội, Bà Ngoại... Đúng đó Thuần ơi, thời gian qua đi, tuổi đời chồng chất, biến vi tang điền hay biến vi siêu thị thì cũng là" biến vi" thôi!
Hôm nhìn thấy bài thơ Biển Sáng viết tặng Mây Ngàn và cuốn tập ép hình hoa lá đã ố màu thời gian xưa cũ, mình bâng khuâng hết mấy ngày (may mà bây giờ không phải soạn giáo án và chấm bài mới có thời gian để bâng khuâng như rứa!)
Gần bốn mươi năm rồi, từ thuở tuổi hai mươi cho đến bây giờ ngồi đây ôn lại kỉ niệm xưa, biết bao nhiêu là thay đổi! Nhớ lúc sắp ra trường SP, bọn mình có cả một khoảng thời gian đầy lo âu trăn trở... Có những nỗi buồn không căn cứ, có những suy nghĩ mơ hồ...
***.
Chép lại cho Thuần bài thơ, viết trong những khoảnh khắc ngồi học tại hội trường Vạn Hạnh nghe ôn thi môn Triết (!).
Dòng sông mệt mỏi
Chớm Thu sao nắng nhạt rồi,
Để trên cao đám mây bồi hồi bay?
Buổi chiều ! - Tôi vẫn không hay,
Cứ ôm kỉ niệm trên tay thở dài...
Rồi qua đêm, có ngày mai,
Hay đêm vẫn mãi đêm hoài hút sâu!
Ngày vui nào chẳng qua mau,
Mắt buồn cũng bởi ướt màu chia ly!
Có nhiều khi, có nhiều khi,
Tôi nghe tôi gọi những gì đã xa.
Không! Trời không có mù sa!
Sao tôi cứ ngỡ tôi là dòng sông?
Dòng sông mệt mỏi vô cùng,
Chảy xuôi theo những khúc quanh cuộc đời.
Chiều đang rơi. Chiều đang rơi!
Sóng vàng sông động giữa trời qụanh hiu...
Cuối tháng 7/1976 Tặng LTThuần
Mình cũng trích lại mấy dòng lưu bút của Thuần viết trong những ngày tháng ấy: "...Thuần cũng thấy một sự mất mát, buồn bã nào đó. Cổng trường khép. Hàng cây đứng im ắng, trống trải và mình thì thẩn thờ. Chưa gì trong bọn đã có kẻ lên ngược về xuôi, chia tay nhau một cách hụt hẫng, có bâng khuâng, có ngẩn ngơ, có luyến tiếc và có cả sầu muộn... Và, khờ khạo hơn nữa là chẳng hiểu mình đang mang tâm trạng gì...! Rồi một mai, dưới mái trường lạ ở một nơi nào đó - Thuần đứng trên bục giảng với bảng đen phấn trắng nhìn xuống đám học trò ngơ ngác, trẻ dại để biết rằng mình đã là cô giáo, đã qua đi một thời vàng son xưa cũ...Thuần nhớ 4 câu thơ Dĩnh viết:
"Hôm nay giờ tan học
Cô giáo bỗng trầm ngâm
Đôi mắt nhìn xa xăm
Cổng trường cây điệp nở..."
mà thấy thấm thía kỉ niệm với hiện tại, tương lai... Và bài thơ trong buổi liên hoan của Mai lại làm Thuần đau hơn nữa... "Nếu một mai có phôi pha, có lãng quên thì Thuần mong những kỉ niệm ở bạn bè vẫn đẹp và êm ái, ngủ ngoan ở góc cuộc đời của mỗi người...."
***
Xin cám ơn cuộc đời cho chúng ta còn có lúc ngồi lại với nhau kể-chuyên-ngày-xưa như thế này đây. Cái dòng sông mệt mỏi ngày ấy không "được" mệt mỏi mà đã bôn ba bươn chải, tuôn tràn về khắp mọi nơi: Ngược lên Sông Bé, về dưới Hậu Giang, chảy qua Tiền Giang, Bến Tre,Thạnh Phú... nên mới có người dạy môn Sinh xách nước cho cô giáo dạy Văn rồi đơm hoa kết trái, hai cô con gái ghép họ Cha Mẹ Trần Luyện. Có người dạy Toán tìm cơ hội đến nhà Bà Ngoại gánh bắp nấu cho Bà để cưới được người- em-vườn-Thúy tài hoa...
*****
Vậy đó Thuần, mười mấy năm tụi mình dạy học từ tỉnh xa, về thành phố gặp nhau nhưng chưa có được những phút giây ngồi lại bên nhau kể chuyện bạn bè. Cuộc sống và công việc chưa cho tụi mình thảnh thơi nhắc về kỉ niệm.
.Giờ đây "còn gặp nhau thì hãy cứ vui".
Quán bà Bu! Sinh viên DHSP Saigon hồi đó ai cũng biết. Chẳng biết ông Bu làm gì trong trường, chắc là tùy-phái! Một chức danh "không có gì quan trọng", chạy lon ton! Nhưng bà Bu thì quan trọng bởi những dĩa bánh cuốn của bà với chén nước mắm nhỏ thì tuyệt vời! Tuyệt vời đến nỗi thầy Béchir dạy tiếng Pháp mỗi lần được tụi mình dụ "xuống" quán bà Bu cũng đều kêu đĩa bánh cuốn. Và ông tây nhà ta thưởng thức món bánh cũng điệu nghệ không kém ai ta. Ăn xong còn "gục gặc": ...Hmm.. Bon, bon,...HHmm... délicieux! và nhăn nhăn cái vết thẹo trên mặt của tay anh chị đảo Corse!
Trả lờiXóaĐúng rồi đó Bình ơi!Bánh cuốn bà Bu thi ngon nhất,ăn xong kêu
Trả lờiXóamột ly yaourt đá nửa rồi"tám"một hồi mới chịu rời khỏi quán...Bọn mình rất thich bánh cuốn bà Bu,nhất là Cẩm Vân nên liên quan tới biệt danh hồi ấy do bạn bè tặng đó.
Nhắc lại thời đã qua
Trả lờiXóaThấy hồn mình trẻ ra
...Dòng sông xưa còn đó
Vẫn tuôn chảy về xa...