Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Văn nghệ... văn gừng



Nhắc lại hình ảnh Bà Bu và Cún làm cho những trái tim của nhà VH2 rung lên nhiều cung bậc cảm xúc. Có trái tim rộn ràng náo nức, có trường hợp thổn thức lắng sâu, có người lặng yên trầm tư suy tưởng... Ở góc độ nào cũng là tâm-hồn-của-VH2! Một vài bạn vì lí do tế nhị của lịch sử đã "đứt phim" một đoạn phần sau - mình nghĩ - cũng đang lặng lẽ dõi theo và chia sẻ niềm vui hoài niệm của bạn bè. Đó chính là cái-tình-của-VH2! Trong bài viết hôm trước, mình không nhớ rõ "sự tích" Bà Bu và Cún nên đã nhờ các bạn  nhắc giùm. Thế là nhà VH2 xôn xao kể chuyện văn nghệ văn gừng ngày ấy:

***

Chuyện kể thứ nhất:

Như Mai ơi, Bà Bu và Cún là một vở kịch do Thầy Mục đạo diễn. Thầy bảo Vân đóng vai bà Bu dắt thằng Cún Thuần đi học ở nhà Thầy Đồ (mà ai đóng Vân không nhớ, chắc là anh Quyền). Món quà đi tạ lễ cho Thầy Đồ là một con gà trống thiến. Khi đưa lên mới hay là con gà mái (!) làm các bạn cười quá trời! Bà Bu và Thằng Cún từ đó mà ra. Sau này Vân còn làm các bạn, nhất là Thủy Nguyễn (Úc) nhớ mãi khi mặc áo bà ba đen đóng vai cô gái làm đường trong "Soi bóng". Trước 75 Vân và Trà Ngọc Thủy còn múa chung bài "Bông hồng Trung quốc". Có biết múa làm sao đâu, cũng cười muốn chết khi phải cầm cái quạt mà xoay xoay, đã thế cái áo hết sức vướng víu dưới chân... Sau đó là hoạt cảnh "Trăng sáng vườn chè", Ông Ninh Ông Nang có Hà Ngọc Khanh chân nhấc lên nhịp xuống, lưng gù gù, nách cặp cái ô và mép thì đeo râu giả... Thoáng đó mà đã xa lắm rồi... Bánh "quấn" là vì Vân không nói được từ bánh "cuốn" cho mãi đến bây giờ. Cám ơn Mai đã đốt lò hương cũ.

Nguyễn Dzoãn Cẩm Vân (12/4/2013)
***

Hồi ức thứ hai:

... Khanh nhớ vở kịch, của tụi mình trong 2 đêm văn nghệ về diễn ở sân khấu trước thư viện trường cũ, vì lúc đó đã về học chính trị bên Vạn Hanh rồi. Vở diễn nói về giáo dục thời phong kiến. Bà Bu dắt Cún đến nhà Thầy Đồ xin học ít chữ Thánh Hiền nên phải làm lễ ra mắt con gà trống thiến. Hình ảnh Vân nhớ Khanh lưng gù, cắp ô ở nách, đeo râu giả là ông Đồ chứ không phải Ông Ninh Ông Nang. Anh Quyền không có khả năng văn nghệ nên không đóng kịch và không hát được nên bị mọi người chọc hoài Vân nhớ không? Hôm Bà Bu dắt Cún đến Thầy Đồ, Cún không chịu vào, cứ cuốn lấy mẹ và chạy vòng vòng quanh sân khấu, tếu lắm! Còn Vân lấy miếng vải thun may quần đen quấn lại bên cao bên thấp làm cái váy, bước đi nhún nhảy. Hai mẹ con làm Thầy Đồ rất khổ sở mới nín cười được, đã vậy, cứ sợ cái râu giả rớt nửa chừng!... Hồi đó Ý Đức cũng phải phụ giúp đi tìm những đồ phụ tùng cho vở kịch nữa. Còn vở kịch "Soi bóng" do Đỗ Duy Ngọc làm đạo diễn. Khanh đóng vai thanh niên xung phong cùng Vân. Ngọc khó tính la tụi mình dữ lắm... Ngọc còn làm đạo diễn vở "Cái chết của người chào hàng", hình như có Liễu đóng thì phải. Khanh chỉ nhớ chừng đó, khi nào nhớ nữa sẽ kể tiếp. Ai thấy không đúng chỗ nào thì cứ chỉnh nghe.

Hà Ngc Khanh (12/4/2013)

Ý kiến thứ ba:


... Thuần nhớ "Con gà trống..." hơi khác chút xíu. Vở kịch có 3 hồi ứng với vấn đề giáo dục trong 3 giai đoạn lịch sử:

  1. Thời phong kiến học với Thầy Đồ: Bà Bu dắt thằng Cún đến nhà Thầy Đồ xin học chữ Nho....
  2. Thời Pháp thuộc... :
  3. Thời Cách mạng:.. :
Hình như do Liễu biên kịch và đạo diễn...
Kỉ niệm đầy ắp, biết nói đến bao giờ cho hết!

Luyn Th Thuần (12/4/2013)

***

Từ rất xa, Thủy Finley ngậm ngùi nhắc lại kỉ niệm xưa:


Thuần có nhớ tập múa ở nhà mình không? Có cả Nông Thị Ngọc Liễu nữa, cô nàng biên đạo và chị Mai của Vân hóa trang cho tụi mình. "Bông hồng Trung quốc" mặt mày phấn son lòe loẹt, cưỡi ngựa sắt Honda chạy vù vù trên đường Cộng Hòa. Các bạn có nhớ anh Tín VH1 làm thầy bói trong hội chợ ở ĐHSP không? Không biết những người muôn năm cũ ấy bây giờ ở đâu!?

Trà Ngc Thủy (15/4/2013)

***
Mỗi người gom lại một mảnh, cùng ghép lại thành trái tim Việt Hán 2. Thương quá! Trong lòng ai cũng có hình ảnh của bạn bè và kỉ niệm. Xin mượn mấy câu thơ của Thuần viết tặng nhân lúc về lại trường xưa mà không còn hình ảnh cũ... Thôi kệ, cảnh vật đổi thay là qui luật cuộc đời, tình không thay đổi mới là điều đáng quý:

"Cánh hoa nào rơi xuống giữa trang thơ,
Ép vào đấy một chút tình để nhớ"

Và Thuần đã từng tưởng tượng:


"Rồi một mai em có về trường cũ
Cây dầu cao vẫn lặng lẽ đợi chờ
Ghế đá nằm im dưới tàn phượng vĩ
Lớp học ngày nào chợt tỉnh giấc mơ"    

                       Luyn ThMây Ngàn

Lớp học đang mơ gì không biết, nhưng những bà già VH2 thì đang mơ mộng như thời còn đi học. Nhớ lại những kỉ niệm của một thời áo trắng đã xa. Ai cũng có một thời để nhớ... Thôi, nhớ chút xíu cho đời vui rồi trả tuổi mộng mơ về cho con cháu nhé.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét