Bác tài dừng xe trước nhà sách như lần trước. Mọi người hồi hộp chờ bóng dáng Hồng xuất hiện. Một người trung niên dáng vẻ hào hoa phong nhã !Ồ,lúc nãy mình đã thấy đứng đây rồi.Mai nghĩ thầm. Còn Bông thì la lên:
-Trời,Hồng đây hả? Ông đứng với tụi tui từ đầu mà đâu có biết !Bây giờ lạ quá nhìn không ra!
Hồng vừa chui vào xe vừa bẽn lẽn (giống hồi đó ! ):
-Có biết gì đâu !Lúc nãy điên thoại cho chị Mai ,chị bảo đứng đó đợi, xe còn quay lại đi đón Khanh. Tui đứng đây từ sáng giờ mà! Bông đâu có giống hồi đó,sao dám nhận ! (Trời ạ, Mai thật là tôị lỗi khi bắt Hông phải đứng đó,mà không biết Hồng đang ở đâu !!!)
À ra thế! Sau 40 năm gặp lại,lúc đầu lỡ làm ngơ !...Thế mới biết thời gian kinh khủng thiệt .Thời gian đã làm cho những sv thời Sư Phạm đầy ắp mộng mơ nay đã thành những ông,những bà với biết bao suy tư trăn trở ...
Một cuộc đoàn viên hội ngộ chớp nhoáng trên xe. Mọi người quên hết những nhiêu khê vừa qua. Tiến về ngả ba.Rẽ phải. Ngay lúc đó BT cũng vừa ra tới .
Dẫu thời gian có làm phai nhan sắc,
Trả lờiXóaXin giữ dùm kỉ niệm - mãi thanh tân...