Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

Một ngày dịu dàng





Đêm qua, khi đi ngủ, Nhung dặn sáng mai 10g mới dậy nhe! Mình ừ ừ cho bạn yên tâm và thấy cũng hợp lý vì khuya quá mọi người mới đi ngủ. Nhớ sáng qua mình dậy sớm nhưng đã thấy anh Hiếu dọn dẹp ngoài sân, sau đó Mai xinh dây. Tụi mình nói chuyện ỏm tỏi làm vang lên trên lầu và các bạn cũng từ từ dậy luôn! Giờ rút kinh nghiệm. Rón rén. Nhẹ nhàng... Mai xinh đã về từ tối qua nên bỗng dưng long thấy trống vắng. Nhớ cái dáng điệu thướt tha và cách nói chuyện hóm hĩnh, chiếc răng chuột...và nhất là hay take care mình mọi lúc mọi nơi. Người mà kỳ trước Nhung khen và dặn mình phải cố gắng giống giống(nôm na là học hỏi đó ạ) Mai xinh trong cách giao tiếp, cởi mở, tự tin, đừng sống khép kín quá! Mình cũng đang thực hiện sự chia sẻ ân cần rất thân tình của bạn đó chứ! Tức là lắng nghe vì bạn luôn thấu hiểu mình. Hê hê...








Dù Cố gắng kìm hãm âm thanh lắm nhưng khoảng 8g30 Nhung cũng dậy và sau đó là mọi người lần lượt. Ta nói chưa già lắm nhưng đầu óc đôi khi loạn xị, nhớ cái này ra cái kia! Nhớ ngày này ra ngày khác! Tuyên bố với mọi người hôm nay rằm Nguyên Tiêu nên mình ăn chay. (tối về nhà , mọi người ở nhà nói mới ớ ra là hôm nay mới 14!)


Có người đang đi tìm vần thơ tặng người đang đứng đợi.
Trước khi cả nhà đi chùa, vợ chồng Nhung có nhã ý chở cả nhóm đi quanh một vòng khu trung tâm,dừng lại chụp hình ở một vài nơi. Khu có thác nước nhân tạo thiệt đẹp  với những hàng cây chung quanh cây-dài-bóng mát gợi nhớ con đường Duy Tân một thuở. Giờ đây, giữa lớp lớp lá vàng xào xạc dưới chân, bên những hàng cây thẳng tắp, lời nhạc Phạm Duy lay nhẹ tâm hồn. Không phải: Trả lại em yêu khung trời Đại học. Con đường Duy Tân cây dài bóng mát nữa... Vì ai cũng trả lại lâu rồi! Mà phải là: Giữ lại trong nhau ba ngày họp mặt. Giữa lòng Houston, cây dài bóng mát... Ơi, những ngày tháng trong cuộc đời mỗi người chúng ta rồi cứ lặng lẽ trôi qua, cuốn theo buồn vui, khổ đau, hạnh phúc, những trở trăn muộn phiền hay hăm hở, phấn chấn lạc quan... Rồi cứ thế, già nua theo tuổi tác, chút hương xưa còn lại tuổi hoa niên... Bạn bè nay đã ngoại lục tuần, dăm năm nữa đụng trần tuổi bảy mươi. Kỷ niệm những lúc còn vui được bên nhau thế này cũng trở thành hiếm hoi biết mấy!Bởi vì mỗi khoảnh khắc qua đi
là mỗi khoảnh khắc có đổi thay trong cuộc sống, giữ được gì cho lòng nhẹ nhàng, ấm áp thì nên trân trọng.










Được vợ chồng Nhung cho đi trên con đường đẹp, sầm uất nhất Houston. Nơi đây đã có một người chủ đón nhận gia đình anh Hiếu và Nhung thừ thuở mới bước chân tới xứ sở này. Nghe  bạn kể và cảm nhận được chút bồi hồi còn lại đâu đó trong tâm hồn sau hơn 40 năm khi bạn đi qua những góc đường, nhìn vào khoảng sân từng in dấu chân mình... Xin chia sẻ những cảm xúc và chúc mừng vợ chồng bạn, gia đình bạn đã trải qua những chặng đường gian khó để có được ngày hôm nay tròn trịa và mãn nguyện.


Quá trưa một chút, cả nhóm tới chùa Linh Sơn ở North . Ngôi chùa quen thuộc với mình. Mọi người vào chùa lễ Phật đúng lúc chuẩn bị thời kinh cầu an và cúng ngọ. Trong lúc mình gặp cô thư ký để viết sớ cầu an thì các bạn lễ xong, ra phía Trai đường. Xuyến vô tìm và nhắc mình lát nữa ra đó. Mèn ơi, một bữa chay thật là ngon miệng. Dù chưa ăn nhưng cứ nghe anh Hiếu khen là đã thấy ngon! Hôm trước, Mai xinh giới thiệu mấy món ăn ngon, mọi người tấm tắc. Nhung đã phát hiện ra năng khiếu giới thiệu món ngon của Mai xinh giống anh Hiếu, chỉ cần nghe hai người này nói là đã cảm thấy ngon rồi! Giờ cũng vậy, anh Hiếu khen mì xào ngon, bánh ít nhân dừa ngon, Nhung khen bánh lá gai ngon, đặc biệt là dễ lột lá chuối, không bị dính. Thấy nhóm này dễ thương quá nên mấy Cô làm công quả bán đồ ăn trong chùa bèn cho 2 hộp canh chua. Báo hại mọi người muốn có cơm ăn với canh chua mới ngon làm mấy Cô nói dưới nhà bếp còn. Vậy là Nhung tình nguyện đi xuống đó lấy (xin) cơm lên. Chưa hết, Hải chạy qua mua thêm (mua hết luôn) bánh ít và bánh gai, mình khen dừa Cô xào nhân ngon quá (í là trước đó, Cô ấy tự giới thiệu: nhân dừa này tui tự làm đó, ngon lắm!). Chắc càng thấy tụi này dễ thương quá lắm lận! Thế là được tặng thêm một hộp canh chua nữa! Mọi người lại gom hết sản phẩm vô 2 túi ni lông cho Như Mai đem về. (Thiệt là mắc cỡ! Nhưng là đồ chay nên rất là hân hoan đón nhận! )





Ra về. Bên hiên chùa, cây anh đào nở hoa tím ngát. Sân chùa rộng thênh. Góc trái, phía hướng về điện Quan Âm,, một số em trong gia đình Phật tử và mấy Cô mặc áo Tràng đang cúng thí thực, cô hồn... Gió trưa lồng lộng trong sân Chùa. Cả nhóm nán lại xíu chụp thêm mấy tấm hình nhất là để cho Xuyến có thể thực hành bài học selfie mà Hải mới chỉ sáng nay.

Trên đường về nhà mình, Nhung text cho anh Cường xem còn có thể ghé vô chỗ Hội chợ của anh trong Ban tổ chức không, được trả lời: Thôi, đừng đến, sắp về rồi! Tối gặp. Có nghĩa là tối anh ấy sẽ đến nhà Nhung chơi để hôm sau giúp anh Hiếu đưa các bạn mình ra sân bay, trở về nhà với gia đình, với công việc và những bộn bề lo toan trong cuộc sống, giữ lại những ngày bình yên bên bạn bè vào một góc tâm hồn.



Đến "nhà mình", thật ra không phải là nhà-của-mình, mà nhà-mình-đang-ở! Ngày xưa ở VN,  vợ chồng mình cũng đã từng mơ có căn nhà, có sân thượng...và sẽ có những cuộc họp mặt bạn bè. Điều đó đã thành hiện thực. Rồi cuộc sống cứ cuốn đi...Lại tiếp tục mơ ước ấy và tâm niệm ấy với bạn bè.
Cám ơn các bạn đã đến chơi nhà trong chốc lát. Xưa, Nguyễn Khuyến chỉ có ta với ta. Nay tụi mình không chỉ ta với ta mà mình-với-chúng-mình, nhắp ngụm trà quê và thấm tình bằng hữu.

Chia tay các bạn. Lòng buồn vui lẫn lộn. Rất hạnh phúc khi gặp lại nhau với khoảng cách thời gian hơn nửa đời người mà vẫn giữ được tình thân như thuở ấy.
Vài ngày bên nhau thật an bình. Cám ơn các bạn đã cho mình sống lại những cảm xúc của thời còn đi học, được bạn bè yêu thương, trêu ghẹo, dặn dò, chăm chút nhau. Được cảm thấy có những phút ngây ngô khờ khạo, được nói, được cười, thậm chí như bây giờ viết lại những dòng này là được khóc! Lòng nhẹ tênh, thuần khiết... Tưởng chừng như chưa bao giờ trải qua những đổi thay, xáo trộn  của cuộc đời.

Cám ơn các bạn đã đem đến cho nhau những cảm xúc dịu dàng...

Hình chụp 5 đứa ở nhà Nhung tối thứ sáu Feb, 19, 2016.




Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

Chiều và tối xôn xao...

 Một nhà thơ xưa đã viết:
"Lao xao chợ cá làng ngư phủ..."
Nhưng với tụi mình thì:
"Xôn xao chiều tối tình thân cũ..."





Trời nắng đẹp. Qua khung cửa có thể nhìn thấy ngoài kia bầu trời xanh cao,yên bình. Vài sợi mây trắng thong thả ung dung...
Cả nhà chào tiễn vợ chồng anh Điền về rồi tiếp tục làm bếp cho buổi tối. Lúc nãy anh Hiếu đã cương quyết sẽ làm món thịt bò, các bạn đã có plan sẽ làm 2 món bún bò Huế và nem nướng do Như Mai và Mai xinh phụ trách vì theo lời Xuyến hứa hôm qua là sẽ cho Như Mai làm một món. Nhưng cuối cùng nhiều thức ăn quá nên không cho làm thêm gì nữa luôn!
Cả nhà nghe anh Hiếu hướng dẫn cách làm món thịt bò giữ nguyên hương vị ngọt ngào của nó, nghĩa là rất Mỹ, hoàn toàn không ướp hành tỏi nên không bị mùi hành tỏi...át đi! Mọi người rất ái ngại vì thấy chủ nhà bân rộn vất vả quá, nhưng vợ chồng chủ-nhà-tốt-bụng cứ giành làm hết.

Minh Hải đang phụ chủ nhà ướp thịt.



Chiều muộn.
Công việc bếp núc gần xong. Chỉ còn đợi vợ chồng anh Cường đến là anh Hiếu bỏ thịt vô lò nướng. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng để đón khách, ăn uống xong còn kéo nhau đi nghe nhạc nữa! Tình hình này thế nào cũng trễ nên Nhung nhắc gọi nhờ lấy vé và giữ chỗ trước.
Lợi dụng lúc đang rảnh rang, tui lấy áo dài ra mặc một mình. Trời đã gần ngã tối, không ra ngoài chụp hình được nên chụp vài tấm trong căn nhà hạnh phúc của Hồng Nhung. Thấy không ai đem theo áo dài nên Mai xinh thương tình quá, bèn biểu tui tạo dáng để chụp cho. Và Xuyến cũng đầy hảo tâm chạy tìm cái phôn chụp luôn mấy tấm. Một lát, ai cũng phải thay đồ đẹp, ăn tối và...đi chơi! Quả thật đây là những ngày ăn chơi đúng nghĩa!



Vợ chồng anh Cường tới. Vẫn còn vui như Tết.Tay bắt mặt mừng, câu chuyện giòn như pháo Tết. Minh Hải và anh Cường cũng có chút thì giờ đối đáp thơ.Anh Hiếu và anh Cường chén tạc chén thù, cùng nhau đối ẩm. Cả nhà kể bao nhiêu là chuyện cũ chuyện mới rồi hẹn nhau ngày gặp đông vui hơn với các bạn ở Cali vào dịp Hè này...Chị Mai vợ anh Cường cũng được các bạn mời theo đi chơi gặp gỡ bạn bè của chồng, chị chỉ cười vui di dõm góp chuyện với anh chồng thi sĩ và đám bạn xưa mà đậm đà như rượu cũ...Lát sau vợ chồng em Hồng đến đón Mai xinh về trước. Hai em chỉ ngồi chơi chốc lát rồi về. Phút chia tay nào cũng bịn rịn, lưu luyến. Cám ơn hai em đã hết lòng với bạn bè của chị Mai xinh, đưa tận nơi, đón tận chỗ. Và dù ở Canada nhưng vẫn có dịp là đưa Chị qua chơi với bạn bè.






Rồi tạm chia tay anh chị Cường, hẹn tối mai anh ghé lại nhà Nhung để thứ Hai đưa Xuyến , Hải ra phi trường sớm.
Cả nhà dọn dẹp qua loa rồi lên đường đi club! Mèn ơi, lần đầu tiên trong đời đến với thế giới này nên rất là lúng túng. Nhất là khi đứng xếp hàng đưa cái cườm tay cho người kiểm soát vé to như hộ pháp, vui vẻ, niềm nở đón chào bằng cái đóng dấu tên của club vào tay (lúc mới vào đã có bạn anh Hiếu chờ sẵn để đưa 5 tấm vé).
Cứ tưởng trễ rồi nhưng vẫn còn ít khán giả, sàn nhảy còn rộng rinh và chương trình chưa bắt đầu. không gian tranh tối tranh sáng mờ mờ ảo ảo. Tui ngượng ngùng ngồi chung với các bạn tui và bạn bè vợ chông Nhung. Mọi người vui vẻ chào hỏi, hỏi thăm nhau. Được Nhung giới thiệu một bạn là dân ĐHSP hồi đó, sau này cùng học với Nhung khi qua đây mấy chuc năm trước và đã chuyển ngành học từ kỹ sư qua bác sĩ...Khi chương trình bắt đầu sôi động, các vị lần lượt ra sàn nhảy .



 
 Và khi Hồ Hoàng Yến xuất hiện, mọi người dắt nhau ra chụp hình. Nhung khích lệ, ra chụp hình đi Mai, không ai thấy ai hết, đừng ngại! Nhưng mà cái tính cách "ao làng" của mình cũng khó sửa nên ừ ừ cho bạn vui rồi cứ ngồi yên đó, hướng về sân khấu mà nghe và nhìn thôi à! Lát sau Các bạn về chỗ ngồi một chút lại kéo nhau ra chụp hình và dĩ nhiên lần này cũng kéo tui luôn. Thế là bà-già-trầu vội vàng cởi khăn quàng, áo len, được bạn nắm tay len lỏi giữa những cặp đang dập dìu theo điệu nhạc. Đành gỡ nhẹ tay bạn cho dễ lách, khỏi phiền người ta vậy... Nhưng cái túi chết tiệt mang trên vai cứ muốn tuột ra nên khúm núm níu giữ cho an toàn và...lịch sự xíu! Khổ nổi,mắt vừa nhìn trên vừa nhìn dưới để khỏi chọt vào chân của người ta! (Sau đó tui có nói ý nghĩ này với Nhung và bạn ấy bảo đáng ra tụi mình nên đi bao sát vào tường, và Nhung đi nghe nhạc không đem theo túi xách! Đó, thấy chưa? Bài học vỡ lòng đi phòng trà không được học trước, đã vậy, thấy hai bạn tui mang theo nên tui cũng bợ luôn! May mà đeo cái túi nhỏ.) Và cũng tại hăng hái quá nên thích là kéo nhau nhào ra thôi! Ê, mà tui thấy cũng có rất rất nhiều người hăng như tụi mình vậy đó! hihi.




Chụp với Hồ Hoàng Yến đã đời rồi, tưởng có thể thỏa ước mong. Ai dè, Mc giới thiệu sự xuất hiện đặc biệt của Đàm Vĩnh Hưng! Cả hí trường như nổ tung! Và mọi người lại kéo nhau ra chụp hình và nhảy tiếp. Tui cũng rất thích nhưng xin làm người giữ giỏ dù cho các bạn biểu ra đi, ra đi chụp hình Mai ơi!



Một hồi khá lâu, ĐVH hát nhiều bài, nhiều liên khúc..., chương trình tạm nghỉ phần đầu. Còn phần hai sẽ tiếp tục sau cho tới 2g sáng. Thôi, về được rồi! Các cụ ông ,cụ bà ngoài sáu mươi phải về nghỉ ngơi để còn tiếp cuộc vui trong ngày mai nữa! Nhưng chưa dứt về được vì ngoài sảnh club đẹp quá mà lúc vào lật đật chưa thấy hết và chưa có thời gian để chụp hình.









hai tấm này là tác phẩm của Xuyến sau khi thọ giáo Hải.

Ơi, những tấm hình dễ thương mà mười năm sau lụ khụ rồi, nhìn lại, bạn bè tui sẽ hồi ức như in kỷ niệm sống động này.