Thứ Tư, 6 tháng 4, 2016

Hỷ xả...




Đôi khi định làm việc gì đó rồi nhưng không thực hiện được, thiệt là bực mình và đứng về phương diện đối với bạn bè mà không làm được thì rất-là-kỳ! Nhưng mà lực bất tòng tâm! Biết sao giờ! Hay nói đúng hơn là vượt ngoài cái khả năng vốn có hết -sức-dở-ẹt của mình!
Kể nghe chuyện này: Đó là hồi tháng trước, nghe tin Thân mẫu chị Mai vợ anh Cường, tức Nhạc mẫu của anh Cường, tạ thế. Mình có kính lời chia buồn cùng Anh Chị và Gia đình. Có liên lạc với Nhung. Chủ nhật đó mình đi Dallas nên có hỏi thăm anh Cường và đươc biết sẽ đưa về Houston tổ chức, sẽ báo cho biết sau.
 Vậy là liên lạc với Nhung và yên tâm nghe Nhung nói có sớm cũng tuần sau. Mấy ngày sau vẫn chưa thấy anh Cường nhắn tin gì nên rón rén text. Sau đó nhận được cáo phó ngày tháng rõ ràng vào cuối tuần. Nhắn liền cho Nhung biết và có ý dịnh thứ 7 sẽ nhờ sắp nhỏ chở đi dự lễ cầu nguyện và tiễn Bà Cụ ở Nhà thờ. Chắc mẫm thế nào Nhung cũng đi, lỡ mình không đến được, có Nhung cũng đỡ. Hoặc nghĩ nếu Nhung có đi, tiện thể ghé cho đi ké với. Vậy mà ô hô, ai tai! Nhung thì chiều chủ nhật mới mở máy đọc được tin nhắn, text lại :Trễ quá rồi Mai ơi! Còn sắp nhỏ của mình thì có công việc phải over-time trong Sở làm ngày thứ 7!
Mèn ơi, vậy cho nên cái lý do muốn học lái xe của mình nó càng nung nấu!
Con lớn thì nói Mẹ lái xe, tụi con thêm một nỗi lo. Con nhỏ thì ỡm ờ Mẹ cứ làm đại đi... Thôi để từ từ tính.

Lâu nay muốn nói lời xin lỗi Anh Chị Cường Mai, nhưng cũng không biết mở lời thế nào. Mong là Anh Cường có đọc mấy dòng này thì vui lòng hỷ xả... Nói ra được điều này rồi, lòng mới nghe nhẹ nhõm ạ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét