Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2020

Nói mấy vẫn không cùng...

 

 Nắng bên ngoài cửa sổ ngó ra sân sau đã lên. Chắc vẫn trên 90 

độ F. Thế nhưng mà tui vẫn phải khoác cái áo len mỏng, ngồi

bên ly cà phê buổi sáng, nghe cà-phê-sáng trên tivi. Tụi nhỏ vẫn 

chưa thức dậy. Tui tìm điện thoại mở lướt theo thói quen. Bác FB

nhắc kỷ niệm 5 năm trước, Vân gửi tặng quyển sách, địa chỉ nhà 

Hồng Nhung nhưng bạn ấy đi làm nên không ký nhận được. Người 

ta đưa tới đưa lui mấy lần, họ báo lần cuối là sẽ trả lại VN. Hoảng 

quá, cả bọn không biết làm sao khi Vân cho biết như vậy. Bèn nhắn 

Vân gọi cho họ chuyển đến địa chỉ tui. Mèn, hình như hơn 2 tháng, 

tác phẩm "Tiếng rao đêm" và những viên mứt gừng ấm lòng của bạn

phiêu du nửa vòng trái đất!


Hôm nay đọc lại dòng chữ bạn ghi tặng trên trang sách, thấy bâng

khuâng, buồn buồn và xao xuyến quá! Thật ra, từ bấy đến nay, tụi

tui cũng đã gặp lại nhau 2 lần. Năm 17 ở Mỹ và 18 ở VN. Cảm xúc 

của những ngày mới xa nhau đã khác. Thay vào đó là biết bao cung 

bậc trầm bỗng của tâm hồn và cuộc đời. Rất nhiều thay đổi trong cuộc

sống của bạn tui. Bạn đã tìm một hướng đi cao đẹp cho cuộc đời mình

mà không dễ mấy ai làm được. Sự cứng cáp, mạnh mẽ, vững vàng của

bạn đã làm cho tui phải nhói lòng (Điều này thiệt là "vô phép") Vậy nên, 

có đôi khi tui không dám nói nhiều với bạn.

Lặng lẽ dõi theo nhịp đời đã khác và mơ hồ cảm nhận được những nổi 

chìm truân chuyên của số phận con người. 

Một vừa hai phải thì thôi, 

Tài tình chi lắm cho trời đất ghen!

Cũng có đôi khi, tui mơ hồ một thoáng buồn vì quá khứ xa xăm đã có 

lúc vò nát trái tim bạn ấy. 

Tui chỉ "mơ hồ" thôi mà! Nên thương bạn thì nhiều mà không nói ra 

được lời nào! Cũng có khi, tui thấy mình như trẻ con, như những đứa 

con nít chơi thân với nhau, hậm hực vì thấy đứa khác ở bên ngoài làm 

cho bạn mình đau...Những cảm giác mơ hồ ấy làm sao nói được với 

bạn mình? Cái thuở bình thường đã khó, huống chi giờ đã khác, đã 

đổi thay...

Dù đã dặn mình không trở trăn, xao xuyến, phải luôn tìm thấy năng

lượng tích cực từ những góc nhìn trong cuộc sống để gửi cho nhau,

nhưng rồi lâu lâu không kìm được cảm xúc...

 Bạn tui ơi!

Bạn tui, luôn mạnh khỏe, mạnh mẽ và bình an nhé!

Tui xin lỗi bạn, không dùng ngôn từ kính cẩn như người đời xưng

hô với bạn, bởi lẽ tui sợ khoảng cách vời vợi...làm cho tâm hồn tui 

thêm khổ sở, nặng nề. Vẫn luôn mong cầu bạn thân tâm an lạc và 

tinh tấn nhưng vẫn muốn có một góc nhỏ rất đời trong tâm hồn bạn, 

là bạn quý của tui! 

Năm tháng cứ trôi qua như dòng sông xuôi chảy. Nào ai có thể tắm hai 

lần trên một dòng sông!

Bỗng dưng hôm nay lại nói nhiều với bạn. Nhưng, dẫu nói nhiều, nói

mấy vẫn không cùng! 

Nhớ nhau...

Sương trắng bạc mái đầu.

Vân ơi!



2 nhận xét: