Đã qua ngày Nhà Giáo VN-20/11 mấy bữa nay rồi nhưng thảng hoặc
trên đường đi bộ, sau khi đã trì niệm 21 biến Chú Đại bi, tâm trí tui
lại nghĩ về những ký ức về thời dạy học, về học trò và về đồng nghiệp,
đồng môn thời Sư Phạm.
Từ rất nhiều năm qua, ngày 20/11 thường đem lại cho tui nhiều cảm
xúc, đủ thứ để cảm động, để khóc vì hạnh phúc, cả những khủng hoảng
về sức khỏe nếu ngày hôm sau phải lên lớp vì có giờ dạy! Bởi suốt ngày
tiếp nhiều thế hệ học trò, có những lần, tới khuya...mà tui thì thuộc loại
"già chuyện", ham nói chuyện, học trò thì có đứa nhiều năm mới gặp Cô,
lúc ngồi với mấy đứa đàn em, nghe chuyện chưa đã, nên cứ thích ngồi lại
với nhóm cùng trang lứa để kể đủ thứ và cũng hỏi Cô đủ thứ ... Hihi. Hồi
đó tui cũng thuộc loại lì và có chút sức khỏe nên cũng ăn ngủ dễ dàng ,
không bị những cảm xúc tâm lý ảnh hưởng giấc ngủ. Một ngày phờ phạc,
hôm sau vẫn xoay tròn với công việc là chuyện bình thường.
Nhưng càng về sau này, tui thấy có nhiều tác động tâm lý đến giấc ngủ
và sức khỏe. Đó là tại mình...đa sự quá thôi! Nhất là sau khi nghỉ hưu. Rồi
sau khi Ông nhà tui mất, cái đầu rảnh quá để mà cảm động trước tình cảm
của học trò. Lần đầu tiên hết hồn vì suốt cả đêm nằm nghe tiếng đồng hồ
gõ, sợ nhìn thấy cái kim đồng hồ quay nhanh qua các con số... Đó là năm
2014.
Rồi cũng quen dần dần với cái sự mất ngủ như thế.
Giờ đây ở rất xa, cũng có những em học trò rất gần, cái ngày gắn bó với
mình nhiều năm trước cũng vẫn làm cho lòng mình xao động mỗi khi có
học trò, đồng nghiệp nhắc tới mình và thăm hỏi. Mình gọi đó là tơ vương.
Nhớ xưa dạy câu trong Kiều: " Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng ", phải giải
thích từng từ ngữ để học trò hiểu. Và giờ, tui thấy cái sợi tơ nhỏ xíu trong
cọng ngó sen kia nó thiệt là mỏng manh mà cũng thiệt là vương vấn.
Không có hình ảnh ngó sen, lượm hình ảnh hồ sen trên mạngĐêm 20/11/2021 cũng là đêm Rằm tháng mười, Hạ Nguyên, ở đây bầu trời
trong veo, trăng rất sáng. Tui cũng đã 'tương tác' với học trò tui khắp bốn
phương từ vài hôm trước. Tui cũng đã trân trọng trả lời bạn bè tui, các phụ
huynh tui khi họ hỏi thăm và gửi những lời chúc thân thương. Tui có thói
quen rất trân trọng và trả lời đầy đủ bởi tui đã có những lúc chạnh lòng khi
thấy các bạn tui, có thể là quên thường xuyên, có thể là bận rộn nên đã trả
lời người này, không trả lời người kia, thậm chí một cái like cũng không click
( Đôi khi là chuyện bình thường thôi, nhưng tui thuộc loại vô duyên và đa sự
nên đã để ý và luôn tự dặn mình né những sự vô tâm như thế. Hihi). Không
ngủ được vì trăng ngoài sân sáng quá. Và không ngủ được vì trong lòng tui
đầy ắp những tình cảm quá đẹp và quá quý của một đời dạy học.
Tui là một con người rất bình thường nhưng luôn nhìn sự việc theo góc độ
tích cực. Có thể cùng việc đó, người khác soi theo giác quan đẳng cấp của
họ để đòi hỏi tầm mức cao hơn để rồi chê bai, phê phán. Có thể cùng việc
đó, tui thấy bình thường, đặt vào tay tui, tui sắp xếp vuông tròn, nhưng
người khác sẽ thở than rồi bù lu bù loa trách móc v..v.. Thôi kệ, quyền tự
do và theo quan niệm của mỗi người. Ai cũng có quyền suy nghĩ của riêng
mình mà! Tui luôn tôn trọng ý kiến ấy. Khi không cùng quan điểm thì phải
biết kính nhi viễn chi. Khi không thể quên những gắn bó thân thương với
nhau thì đó là tơ vương, mỏng manh lắm những cũng bền chặt lắm!
Hôm rày thời tiết chuyển lạnh, chuẩn bị cho những kỳ lễ hội cuối năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét