Thứ Năm, 4 tháng 7, 2024

ĐOÁ HỒNG NÀY EM DÀNH TẶNG CHỊ

Chị về nhà mình vào mùa Xuân năm 1965, lúc đó em vừa bước vào tuổi teen, theo ngôn ngữ thời nay. Em vẫn còn nhớ rất rõ đám cưới đầu Xuân của anh chị ở quê mình ngày ấy...Chị hơn em gần đúng một con giáp. Cô em út với chị dâu đã gần gũi, gắn bó bên nhau suýt soát sáu mươi năm với rất nhiều chặng đời thăng trầm buồn vui, sướng khổ theo những cơn sóng biến động của thời cuộc và đời sống. Em nhớ những năm cắp sách thời thiếu nữ cho đến lúc trưởng thành, chị em mình đã có những kỷ niệm vàng ngọc quý báu mà em luôn trân trọng. Em lập gia đình khi Ba Mẹ của chúng mình đã về trời, Anh Chị là người đã "quyền huynh thế phụ" đứng tên trên thiệp cưới của chúng em. Chị đã đi chợ với em để muốn chính tay Chị chọn cho em những món đồ trong ngày cưới. Khi em sinh cháu đầu lòng, chính tay Chị đã chăm nom mẹ con em theo cái kiểu xông hơ truyền thống mà ngày xưa Mẹ của chúng mình đã làm cho Chị và cháu Xuân Khoa... Rồi năm tháng trôi qua. Rồi chúng mình già đi và các cháu lớn khôn. Những đứa con của Anh Chị, sáu trai một gái vẫn như là những đứa con yêu quý của em. Nhà mình vẫn có truyền thống yêu thương nhau như thế. Và em cũng đã dạy bảo các con em như thế.
Rồi em cách xa nhà mình nửa vòng trái đất. Thỉnh thoảng về thăm. Chị vẫn coi O Mai bé thơ như ngày nào, hỏi han chăm chút từng miếng ăn em thích như đã từng có những âu lo, nhắc nhở dặn dò em thời con gái và những ngày sắp lấy chồng... Chị vẫn đầy ắp trong em những yeu thương và kính trọng. Hôm nay , bỗng dưng bâng khuâng nhớ Chị, bồi hồi với những kỷ niệm xa xưa...em xin dành tặng Chị đoá hồng này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét