Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013
Tiễn biệt...
Trưa nay tôi vừa tiễn một người,
Rất tình cờ- nghe mặn ở trên môi
Có điều gì chợt về rồi bỗng mất,
Có điều gì giấu trong tà áo tôi...
Một giờ trưa nay tôi đưa người về,
Cả buổi chiều nay lòng tôi hôn mê.
Nắng mùa Đông không sưởi đời hiu quạnh,
Mà gió mùa Đông rét dài lê thê...
Người ra về, sân trường run bóng cây,
Hoàng hôn trong tôi cũng đã phủ đầy.
Vài phút bên người, lời không nói đủ,
Sao mắt dại khờ rồi mắt bỗng dưng cay?
Tôi bước một mình trên dãy hành lang,
Chiều nắng rơi, vương đôi sợi muộn màng.
Như chút tình tôi rơi trong khoảng trống,
Rồi cũng tan đi giữa đời thênh thang...
Một mình tôi lên lớp-lòng hoang vu,
Yên phận đời,bay giữa cõi sương mù.
Bẻ đôi viên phấn,bùi ngùi nhớ,
Biết bẻ chia ai cuộc đời âm u?
Vẫn với bảng đen đứng nhìn tuổi thơ,
Để thấy mùa Xuân qua tự bao giờ.
Vẫn rơi bụi phấn,mòn thương tiếc,
Thảng thốt,chiều nay thấy minh bơ vơ...
...Như thế,trưa nay tôi tiễn người đi rồi
Có nặng lòng thương nhớ cũng đành thôi.!
tháng12/1981 phanthinhưmai
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
"
Trả lờiXóaMột giờ trưa nay tôi đưa người về,
Cả buổi chiều nay lòng tôi hôn mê.
"
Hai câu thơ giản dị mà... xót cả lòng!
Người đi không từ giã
Trả lờiXóaLàm sao tôi đưa người
Tìm được rồi lại mất
Xót xa là như không