Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Hộc bàn ơi! cất giấu những điều chi...

Nhóm cựu học sinh Thực Nghiêm Sư Phạm 1986-1990 ghé thăm trưa hôm qua. Đã nhiều năm nay,nhóm các em hoạt động đều đặn, thăm Thầy Cô vào dịp 20 tháng 11 và Tết Nguyên Đán.Chắc chắn các Thầy Cô khác cũng như Cô, cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi học trò còn nhớ tới mình, không phải vì hiện vật mà chính cái tình nghĩa Thầy Trò vẫn được các em trân trọng dù em có đi xa nửa vòng trái đất, dù em có vị trí trong xã hội hay em đang có những nỗi niềm riêng...


Cô nhớ những năm tháng Thầy Trò mình cùng dạy,cùng học trong điều kiện hoàn cảnh xã hội còn nhiều khó khăn và hoàn cảnh gia đình cũng có nhiều hạn chế. Thương biết mấy những buổi học trưa nắng từ 12g,các em vào lớp 6,lớp 7. Cố gắng gồng mình để nghe Cô giảng cách làm bài Tập làm văn khô khan,những bài Ngữ pháp khó hiểu (phần giảng văn thì có phần thú vị hơn,phải không?).Năm đó, Cô vừa chuyển về từ trường Cao Đẳng Sư Phạm Tiền Giang,được phân công dạy 3 lớp 6 N1,N2 và P.Lớp chúng mình nằm ở dãy phía trong,trường có cho môt số cơ sở sản xuât thuê mặt bằng để có thêm chút thu nhập cho giáo viên.Người ta phơi hải sản trên những khoảng sân sau,đã nhiều lần Cô trò mình đang dạy và học bỗng không ai bảo ai nhìn nhau...nín thở...mà cười vì có hơi gió thoảng qua đưa mùi hương...thach thảo(!) vào lớp học.Hồi đó Cô đang có em bé nên lại càng vô cùng khổ sở vì cái mùi hương ấy.


Cô nhớ năm các em học lớp 8 cũng ở dãy lớp ấy,Cô dạy 8A1 (Hôm qua có Lê Hoa và Khoa)8P(Sáng nay có Nhựt và Thuyên mới add fb của Cô).A1 ở đầu dãy còn P nằm cuối dãy.Một lần dạy bài"Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ",tội nghiệp học trò Cô,chẳng hiểu nổi em Cu Tai với giấc ngủ nghiêng trên lưng mẹ và nhịp chày nghiêng, vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối như thế nào dù Cô đã giảng cháy-cả-giáo-án,lấn sang giờ chuyển tiết!Không thấy "mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi" mà chỉ thấy mồ hôi mẹ, mồ hôi con ướt áo Cô Trò mình!Sau đó là Cô ba chân bốn cẳng chạy về cuối dãy với lớp P cho kịp.Và dĩ nhiên là trưa hôm ấy Cô không nuốt được cơm vì dư âm tiết dạy còn ray rứt trong lòng.Thiếu điều muốn đi tìm bà mẹ Tà Ôi để nhìn thấy bà địu con giã gạo ra sao ;-))).


Niên khóa 1989-1990,Cô chủ nhiệm 9A3.Cô trò mình tự hào vì lớp có nhiều nhân tài và trai thanh gái lịch(Các em lớp khác đừng ganh tị nhe,vì trường mình hồi đó, lớp-nào-cũng-hoàn-hảo-như-rứa hết mà!)Nhớ những giờ Toán Cô hồi hộp coi sổ đầu bài, lo Quốc Duy có ""chịu" sửa bài tập không,hay cứ thích giải theo cách của mình,nhắc Trung Dũng phải luôn là gạch nối giữa lớp với Thầy Cô.Rồi Hải Triều,Hưng Phú,Bình, Tuyết Nga,Nhung,Thảo,Nghi....Bao nhiêu khuôn mặt của một thời....


Cô nhớ những buối lao động lau nhà của tổ trực,Cô ở lại với lớp,các em không cho Cô làm gì nhưng Cô vẫn ở lại nhìn các em làm để nói chuyện cho vui và nghe lòng mình ấm áp rồi Cô Trò mình ghé căn-tin chút xíu trước khi về.Nhờ vậy mà Cô biết được Hiệp lau nhà rất giỏi.Em vừa lau vừa hát và kể cho cô nghe ở nhà mỗi khi lau nhà,em mở nhạc lên vừa lau vừa nghe nên không thấy mệt! Hiệp sinh ngày 30/4 nên sau này Cô xem những show trên tv giới thiệu thế hệ ấy là Cô nhơ tới em,biết em cũng thành đạt,có học vị cao, làm việc ở ĐH Kiến Trúc (không biết có thay đổi chưa)...Nhớ những lần làm báo tường,cận tới lúc nộp mà vẫn chưa mua xong tờ giấy.Thế là khỏi ăn trưa luôn!Cả nhóm tới nhà Cô rồi nháo nhào mua giấy mua màu,viết bài...Một buổi chiều cũng xong để hôm sau thi-thố-với-trường Vậy mà cũng được giải mới ghê chứ!Có điều Chúng mình vẫn thống-nhất-quan-điểm: Ai nhất thì tôi thứ nhì Ai mà hơn nữa,tôi thì thứ ba...(ha ha) Không có gì căng quá để phải lên tăng-xông!Giải nào cũng được,không ảnh hưởng hòa bình thế giới;-).


Rồi hết năm học. Rồi các em ra trường.Rồi trưởng thành.Rồi bay đi muôn hướng.Chớp mắt một cái,mấy mươi năm trôi qua. Cô giờ đã già,tóc bạc,da mồi...Nhưng trái tim vẫn đầy ắp những kỉ niệm của một thời dạy học.Thương lắm những gương mặt học trò! Từng lớp,từng lớp.Từng người, từng người.Từng cá tính và nét chữ Cô vẫn nhớ.Nhớ luôn cả những rung động đầu đời của học trò mình,có khi mình đã xen-vào-một-cách-mất-lịch-sự để giải thích rằng đó chỉ là những xao xuyến bình thường trong tình bạn,rồi sẽ qua đi như những gợn sóng trên mặt hồ thôi...Bây giờ chắc các em đã hiểu khi đang làm Cha làm Mẹ,đang thấy con cái mình lớn lên từng ngày... Bây giờ,nhớ về kỉ niệm thời đi học,các em vui khi thấy tâm hồn trong veo,khi thấy tình cảm Thầy Cô,Bạn Bè vẫn đẹp.Mái trường thân yêu vẫn còn ghi dấu thời tuổi nhỏ của mình thật trọn ven. Khoảng sân,gốc phượng,ghế đá,hành lang...vẫn hiện lên rõ ràng,vẹn nguyên trong tâm tưởng.Lớp học,phấn trắng,bảng đen và những dãy bàn ghế thân thương vẫn nằm yên trong ô vuông kí ức của mỗi người.Còn nữa,bạn ơi,cái hộc bàn! Cái hộc bàn thầm lặng đã giữ bí mật biết bao điều...Một bài toán giải xong muốn chuyền đi,một tờ giấy nhỏ nói lén Thầy Cô đang chuyền tay nhau viết,một câu thơ bất chợt "xuất khẩu" khi xao xuyến nhìn chùm phượng nở ngoài cửa lớp,một đóa hồng muốn tặng ai đó mà chưa dám... Ơi cái thuở lòng như trang giấy trắng Mảnh như tơ,rung động buổi đầu đời...

2 nhận xét:

  1. Hình như chị đã xác định sai thuộc tính của bộ gõ Unikey rồi! Bộ font dùng cho Blog là Unicode dựng sẵn!

    Trả lờiXóa
  2. Xin chị tuân thủ các qui định về kỹ thuật của blog: về font chữ, về cách bố trí văn bản như dấu chấm câu, màu sắc của văn bản so với màu nền! Đừng tùy tiện gõ xuống dòng, đừng gõ dính một từ theo sau dấu chấm câu với dấu chấm câu đó hay thay đổi thuộc tính font nếu mình không rõ hiệu ứng của nó... kẻo bài viết đầy thằn lằn rắn mối và chữ nghĩa chạy lung tung không tài nào đọc được ;-)

    Chúc chị cảm thấy blogging thoải mái... :))

    Trả lờiXóa