Thứ Năm, 5 tháng 5, 2016

Chùm nho xanh





Trên đường đi bộ mỗi buổi sáng, ngang qua nhà hàng xóm có vườn trồng nhiều thứ hoa trái, có luôn trong góc vườn sau luống cải bẹ xanh năm trước ra hoa lên nhồng, khô hạt, mùa này lên lứa mới cũng đã xanh xanh. Bên cạnh có bụi chuối mùa đông te tua lá, giờ cũng đã có những tàu lá xanh rờn. Có luôn những gốc khoai mì mới trồng, lấy hom từ thân bụi khoai mì thiệt tốt năm trước. Phía hàng rào ngoài đường có những chùm nho xanh, màu xanh mát mắt, ngọt ngào... làm nhớ tới kỷ niệm.

Không biết Ngọc Liên có còn nhớ?
Hè năm 1977-1978, tụi mình dạy học ở Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho hơn một năm. Hồi đó không được nghỉ hè trọn 3 tháng đâu! Tháng đầu tụi mình coi thi, chấm thi đôi khi cũng gần hết. Tháng thứ hai chuẩn bị học tập... và tháng thứ 3 lao động để chuẩn bị cho năm học mới. Thiệt là vất vả! Càng vất vả và bận rộn hơn đối với những người đã có gia đình. Chính vì vậy mà Phương Mai nhận nhiệm sở Chợ Gạo nhưng không dạy được bao lâu phải bỏ về Sài Gòn. Lan Trần dạy Cai Lậy cũng phải bỏ ngang về Sài Gòn luôn. Có anh Điệp cùng dạy với Lan chung trường, lúc nhận nhiệm sở, tụi mình hay đùa Lan và Điệp! Anh Điệp cũng dạy mấy năm rồi thuyên chuyển về Sài Gòn với gia đình. Chỉ có 2 đứa mình là ở lại lâu với Tiền Giang. Mình lâu hơn Liên vài năm vì có chuyển qua Cao Đẳng Sư Phạm.

Ôi cái thuở...
Nhắc lại mùa hè ấy vì tụi mình ở trong trường, hè là dịp học chính trị, được gặp bạn bè đồng môn và đồng nghiệp từ các trường trong tỉnh về học. Họ ở trong một số phòng học trong trường. Vậy là có dịp dắt nhau đi ăn chè thưng buổi tối hay cùng với học trò tụi mình vô trường trực, cùng với các Thầy Cô đàn hát tưng bừng. Hình như cũng có một lần Tuyết về NĐChiểu bến Tre học chính trị dịp hè, qua Mỹ Tho chơi một lần với tụi mình. Rồi sau đó vài năm lập gia đình và mãi sau này mới gặp lại.
Còn mình với Liên có vô vàn kỷ niệm...Từ cái thuở làm chủ nhiệm các lớp lúc nào cũng gần nhau, những lần đi lao động mà Liên luôn xốc vác nên luôn gặp sự-cố-kỷ-thuật. Ví dụ như dắt học trò lao động Mỹ Phong, qua cây cầu Vĩ sắt bị lủng lỗ, rớt cái chân kẹt luôn , kéo không lên, đến khi kéo lên được thì rướm máu! Rồi dắt học trò đi cứu lụt Chợ Bưng, lo cho học trò lên xe lam yên chỗ rồi , Cô mới leo lên, nhưng vừa mới níu tay thì xe nổ máy chạy làm cho Cô bị nửa trên nửa dưới, kéo đi một đoạn... Rất rất nhiều kỷ niệm mình vẫn nhớ về sự gắn bó, yêu thương học trò và dành hết tâm huyết cho nghề! Đến bây giờ Liên cũng vậy!


Nhưng kỷ niệm liên quan tới tựa đề trên là kỳ nghỉ hè, học chính trị năm ấy. Nhớ mấy đứa học trò chơi ghi ta rất tuyệt và có cây đàn cũng rất "nhà nghề". Một lần tụi mình mượn cho anh bạn để tổ Đốc Binh Kiều đến phiên văn nghệ. ( Ôi các tiết mục văn nghệ  xen kẻ giữa những bài báo cáo quá khô khan và buồn ngủ! Hoặc giữa những tiết thảo luận ngồi 4 dãy bàn xếp vuông góc với nhau, mỗi lần tới phiên được nhắc phát biểu thì vội đọc một đoạn trong những tập tài liệu kinh điển cho xong nhiệm vụ! Đọc xong rồi thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng lấm lét nhìn tổ trưởng xem thái độ đánh giá thế nào! Tiếp  đó là những cơn buồn ngủ, có khi không cưỡng được, tay chống cằm bỗng ...trật cằm ra khỏi tay luôn! Nhờ vậy mới tỉnh ngủ được trong chốc lát. Có lần mình phát hiện ra rằng, khi buồn ngủ quá không chịu nổi, bỗng nhìn quanh, bắt gặp ai đó ngủ gật hoặc những đôi mắt đỏ ngầu, đờ đẫn đang chống cự với cơn buồn ngủ, nhìn mắc cười quá, làm cho mình tỉnh ngủ luôn! Hihi) Vì vậy nên các tổ hoặc cụm tới phiên văn nghệ thường hát hò xôm tụ để...câu giờ! Vài hôm sau, anh bạn đem cây đàn lại cho tụi mình trả học trò, không hiểu sao, cái thùng bị bể! Mấy đưa học trò lớp 12 cũng đã lớn , lại là học trò ruột nên chúng nó tế nhị bảo không sao đâu Cô, em sửa lại chút thôi! Thế nhưng thấy anh bạn tỏ vẻ áy náy, chắc mấy người biết chơi đàn mới thấy có sao không... Sau đợt học tập, ai về trường nấy, anh bạn gửi tặng tụi mình cuốn Ê-Dốp. Thiệt tình, bây giờ mình cũng quên tuốt nội dung, không nhớ nói gì, hình như có vài câu chuyện ngắn. Trong đó có 2 câu chuyện ngụ ngôn: nói về cái lưỡi và "Con cáo và chùm nho" với câu nói của Cáo khi nhìn chùm nho chín mọng cao quá không hái được đã tự bảo mình:  Nho hãy còn xanh quá! Chỉ nhớ mang máng về 2 chuyện này vậy thôi.


Không có suy nghĩ gì về sự việc ấy và chắc cũng chẳng có liên quan gì với nội dung câu chuyện, người tặng sách và người đọc cũng chẳng có hàm ý gì. Nhưng bỗng dưng sáng nay, ở một nơi rất xa bạn bè, trong một thời điểm rất xa ngày ấy, nhìn giàn nho xanh trĩu quả còn non, chợt liên tưởng tới chùm nho xanh rồi nhớ về kỷ niệm. Thế mới biết đầu óc thiệt là ...quá lan man.





 

 Viết thêm sau hơn 4 năm: Hôm qua thấy hình của Liên và Chị 

Lệ với các bạn ở NĐC ngày nào, lòng bâng khuâng nhớ. Nhớ 

một thuở: "Bẻ đôi viên phấn bùi ngùi..."

của ngày nào. Nhớ là mình đã viết một lần về kỷ niệm với 

Liên đã lâu, nên tìm lại, phải gửi cho bạn ấy mới được. Hai 

đứa mình đã có những năm học chung và ra trường đi dạy chung suốt những 

năm dài tuổi trẻ...

Biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn... Muốn kể lại với bạn tui nhiều lắm...Trong

ngăn kéo ký ức của tụi mình dưới mái trường, bạn bè và học trò một thuở...

Mà giờ đây, bất chợt gặp một hình ảnh thân quen của con người, cỏ hoa, sông

nước...bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về.

Một hơi gió cũng lay mềm ngọn cỏ...

Chúc bạn bè tui luôn mạnh giỏi, vui tươi và an lành nhé!

Sẽ còn "kể chuyện xưa chuyện nay" như Liên đã "khoe" khi gặp nhau ở nhà 

người Chị và bạn bè hôm trước, dù kể từ khoảng cách địa lý rất xa...

(Ngày đầu tháng Chín ở đây)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét