Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều...





Buổi chiều. Ở quê nhà khoảng thời gian trong ngày như thế này là đã hết 8 giờ làm việc. Ngày xưa, xưa hơi xa xa, lúc mới lấy chồng, sắp có con, đi dạy buổi chiều, giờ này đã tan trường, tất bật về nhà cơm nước. Có nghĩa là sắp tối. Nhưng ở đây, bây giờ, lúc đã U 70, có con đi làm 10 tiếng mỗi ngày, 4 ngày trong tuần, giờ này mặt trời vẫn còn ở trên cao, nắng mịn màng vuốt ve cành lá, ấp ủ những bãi cỏ xanh mượt mà và cùng mỉm cười với muôn hoa. Bầu trời xứ này không cao nhưng trong xanh và có những cụm mây trắng tinh khiết ung dung, lơ lững... Đôi khi ngồi trong nhà nhìn qua cửa kính trong suốt, tưởng tượng đủ thứ hình ảnh như ngày xưa rất xưa-thuở thơ bé ngoài Huế-buổi rạng đông nhìn những vầng mây rồi hình dung đủ thứ hình người, hình búp bê, hình sư tử, hình con chó, con mèo, hình bà Tiên với mái tóc trắng bồng bềnh...

Buoi chieu ngot nhu trai cherries





Vì bây giờ đang là mùa Hè nên ngày dài như vậy và không gian nắng ấm hiền hòa, dễ chịu. Mùa Đông chắc là ngày thu ngắn lại và không gian chung quanh đầy tuyết trắng. Con đường phía sau chỗ con ở sát với sân trường học sinh nhỏ có khu play ground rất rộng. Hồi cuối năm, nó viber cho tấm hình đầy tuyết. Vậy mà giờ bên đường và trong sân mượt mà cỏ xanh, nhiều cây hoa cũng chen nhau khoe sắc và từng mảng hoa dại nở hồn nhiên càng làm cho cảnh vật dễ thương hơn...


Cuộc đời xưa nay người ta thường nói luôn phải có sự cân bằng, dung hòa hai khía cạnh, ví như có cương thì phải có nhu, có nóng thì phải có lạnh..v.v..tóm lại là có này thì phải có kia...thì mới ổn! Cũng như có trải qua gian khổ rồi thì mới thấy được ý nghĩa của sự bình yên vậy đó mà! Có lẽ cái xứ này nó hài hòa như vậy nên người ta sống có vẻ rất ... an hòa. Không quá nhộn nhịp như ở Sài Gòn và lại càng ít hối hả hơn bên Mỹ. (Dĩ nhiên đây chỉ là nhận xét của một người luôn ngồi dưới cái khung tròn hay vuông của bầu trời trên giếng). Họ có vẻ nhẩn nha, từ tốn nhẹ nhàng như một người bình tĩnh nhấp từng ngụm trà hay cà phê nóng để tận hưởng hương vị của nó từ hương cho đến vị.
Đi trên những con đường tràn ngập màu xanh, xanh của cỏ, của cây lá to nhỏ trong vườn, xanh của hồ nước trong veo thi thoảng gặp, xanh của bầu trời. Và không chỉ trồng hoa trên đất chung quanh nhà, trên ngõ vào nhà, người ta còn treo những giỏ hoa rất dễ thương quanh lối vào, trên bậc thang, bên cửa sổ...

Sự yên tĩnh của không gian đôi lúc làm mình ngẩn ngơ nghĩ suy, liên tưởng, ước ao rồi nhung nhớ...







Mỗi sáng nghe âm thanh tiếng còi xe lửa vọng lại, không gian rộn ràng lên tí xíu rồi trở lại êm đềm. Tiếng còi tàu gợi lại những trang sách xưa đã đọc, những bài hát xưa đã nghe, những lời thơ xưa vẫn nhớ... Thế nhưng tiếng còi tàu ở đây không gợi một hình ảnh sân ga hiện thực đã từng trải nghiệm thật là đông đúc hay một ga lẻ hiu hắt trong tác phẩm Thạch Lam, một nghẹn ngào trong vần thơ của Tế Hanh! Mà nó như một âm thanh rộn ràng, nhắc nhở mọi người một ngày mới lại đến rồi đây!


Hơn tháng nay đến chơi đây, hòa trong nhịp thở của không gian này, lòng cũng cơ chừng dịu nhẹ hơn, như lắng nghe được bước đi của thời gian uyển chuyển, nhất là giữa buổi chiều về. Nó làm cho lòng người quay trở lại với bao nhiêu năm tháng cũ. Nó cũng làm cho con người ta bâng khuâng tiếc nhớ những gì đã trôi qua..." không gian như có giây tơ. Bước đi sẽ dứt, động hờ sẽ tan", câu thơ cũ của phong trào Thơ mới ngày xưa (đúng ra là không nhớ chính xác tên tác giả nên phải nói chung chung vậy! :-). Xin thứ lỗi ) cứ luôn âm vang trong tâm tưởng cùng với muôn vàn buổi chiều trong quá khứ chen nhau hiện về... Từ những buổi chiều thời mới lớn, đạp xe đi học, áo trắng qua cầu, nhìn nắng chiều lấp loáng trên sông... những buổi chiều mờ sương Đà lạt, từ ký túc xá nhìn qua khung cửa sổ không thấy rõ Đồi Cù hay đi bộ ngang Hồ Xuân Hương qua Bưu Điên khu Nhà thờ con gà.gió se  se lạnh...Cho đến những buổi chiều nắng đồng bằng vàng ngọt trong sân trường Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho. Và...biết mấy buổi chiều khác của những chặng đời vui buồn trong cuộc sống...những kỷ niệm quý giá với chồng con...
Nhớ thời sắp ra trường, ngồi với bạn bè trong nhóm Dzoãn Vân, Thuần, Tuyết, Thủy Nguyễn, Bông, Thảo...trước khoảng sân nhà bên Phú Nhuận, nghe Vân hát Niệm khúc Cuối, Nghe Tuyết hát Tìm đâu (không nhớ tên bài hát nhưng nhớ những từ "tìm đâu" cứ lập đi lập lại làm những trái tim mềm nhũn tội nghiệp lúc đó không ngừng thổn thức. Nhớ cái vạt nắng trên sân đã làm ai đó buột miệng: Buổi chiều hay làm lòng người ta nhung nhớ!


Ờ, hồi đó hai mươi cảm nhận như vậy. Và giờ sáu mấy rồi cũng thấy chiều về thường gợi nhớ. Nhớ từ thời cổ lỗ sỉ, thời Ông cố ông sơ gì cũng nhớ luôn. Dù giờ đây là những-buổi-chiều-vàng cũng làm cho con người dễ bị ngẩn ngơ...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét