Mới đọc bài của Nguyễn Ngọc Tư về những-người đàn-bà-vẽ-đêm, những người Mẹ, những Bà Ngoại cứ giữa đêm thao thức... Ơ, sao mà Cô ấy viết về tâm trạng hay đến thế!
Và mình cũng có những lần thức giấc giữa đêm...
Mấy đêm nay thức giấc từ rất sớm. Có đêm 2giờ, đêm sau trễ hơn xíu và cứ y như vậy. Thức dậy có làm gì đâu, đi ra đi vô, ra phòng khách hết ngồi tới nằm rồi đứng bên cửa kính nhìn qua khoảng đường rông, sân chơi trẻ con đèn sáng trưng khắp mọi nơi. Rồi ra phía trước nhìn đèn sáng trưng soi một dãy những chiếc xe dưới sân nhà. Rồi vô, lại leo lên giường ôm con bé một cái. Nó lại hỏi Mẹ dậy làm gì sớm và níu Mẹ bắt phải ngủ đi. Nhưng có bữa ngủ tiếp được, có lúc cứ nằm thao thức tới gần 6g dậy pha cà phê uống.
Thức giấc giữa đêm không phải vì lạ nhà mà có lẽ vì đã quen nhà, giờ sắp rời cái chỗ đã gần quen nên lòng cứ bồi hồi, bổi hổi! Bắt đầu xếp dọn cho nó vài thứ, súc cái lọ đựng tiêu, lau cái lò vi sóng, mua vài thứ ở siêu thị gần nhà lúc nó đi làm, nấu sẵn cất trong ngăn đá mai mốt đỡ mất công nấu vài ngày. Về thấy, nó bảo Mẹ làm chi cho cực, con chế biến đơn giản lắm! Chiều nào đi làm về Mẹ cũng bắt ăn thứ này thứ kia. Nó kêu: Chà, con tròn lắm rồi đó! Và chị em nó lại ríu rít "kể tội" Mẹ hay bắt " Ăn đi con! Ăn đi con! từ đứa lớn tới đứa nhỏ, từ con, rễ cho tới cháu, lúc nào Mẹ cũng bắt ăn! Hi hi". Tụi nó nói làm mình cũng phì cười vì thấy đúng là mình cứ thấy sắp nhỏ như còn thớ bé lắm, nhắc từng miếng ăn miếng uống... Ờ, mà con nhỏ này cũng thơ bé thiệt đó chứ! Đôi khi nói chuyện hai mẹ con, thấy nó còn rất hồn nhiên và con nít!
|
|
Buổi sáng, đi bộ thể dục một vòng khoảng hơn giờ. Vẫn đi quanh trên những con đường lạ-đã-thành-quen, những ngôi nhà cổ kính, những hàng cây vươn cao, những khu vườn , cụm hoa nhu mì e ấp khoe sắc dịu dàng. Những con đường có nắng mơn man trên má và gió lao xao trên đầu...Không gian êm đềm thiệt! Và trong bụng đã bắt đầu nghe-những-bồn-chồn-xao-xuyến...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét