Một ngày đầu tuần.
Như đã hẹn hò, rủ rê từ mươi ngày trước đó, sáng sớm theo xe con rễ đi làm.
Mẹ thênh thang dạo chơi khu Thương xá người Việt. Ngồi cà phê một mình. Ngắm nhìn thiên hạ chung quanh. Biết được một góc đời sống, sinh hoạt mọi người vào buổi sáng. Luôn dè dặt. Cũng có quý bà cà phê một mình. Những người già nhâm nhi bánh mì, cà phê sau khi đi bộ thể dục buổi sáng. Mỗi người một vẻ. Ơ, có gì đó hoàn toàn không giống bên nhà! Lại nghe trong lòng xôn xao nỗi nhớ...
Tiếp tục dạo chơi trong khu Chợ. Mỗi khu hàng hóa lại nhớ một kỷ niệm.
Mới đây thôi. Năm ngoái, 22 tháng 9. Một mình đi chợ trưa để đợi gặp Mai Nguyễn sau đó... Thiệt là vỡ òa... hạnh phúc, thú vị. Rồi đã qua!
Cũng gần đây thôi, tháng 2/16. Cùng với Xuyến, Mai và Nhung dạo quanh khu chợ. Loanh quanh đến tối mà cũng không làm được gì để cứ áy náy cho đến bây giờ...
Chỗ này tụi mình đã chụp hình với hoa đỗ quyên đó Mai, Nhung, Xuyến ơi. |
Đúng giờ hẹn, Chị bạn và cô bạn ghé qua đón. Xuýt xoa vì biết mình đến quá sớm và nhất định lần sau ghé đón ở nhà kẻo lang thang như vậy họ cũng lo...
Mình thì ham chơi nên...điếc không sợ súng ấy mà.
Mọi người lần lượt có mặt đầy đủ. Ngồi bàn ăn cũng gần vị trí buổi tối đầu tiên cùng vợ chồng em Hồng, Mai và vợ chồng Nhung năm ngoái. Ơ, lại nhớ tô mì sớt ra ăn cho biết vị, nhớ chè xôi nước và lời Mai dặn phải ăn chút chè đậu xanh giải độc vào cuối bữa...
Buổi họp mặt nhẹ nhàng, thân ái...Tóm lại là vui. Các chị đã bảy mươi, gần bảy mươi, Hạnh và mình bằng tuổi, mình lớn hơn một tháng nhưng vẫn thích được gọi em và xưng chị Hạnh. Các bạn khác nhỏ hơn, bạn nhỏ nhất bốn mấy. Nhưng mọi người rất vui. Theo thứ bậc: Cả, Hai,mình là Ba rồi đến Hạnh và tiếp theo...
Hẹn nhau mỗi tháng họp mặt ăn uống một lần. Cũng có project đi chơi đâu đó vài bữa nhưng chắc phải vào tháng 2 /17 là sớm nhất.
Xế trưa, chị Hạnh và Vân đưa về nhà. Cám ơn một bữa gặp nhau vui vẻ.
Chiều tối, tụi nhỏ hỏi Mẹ đi chơi vui không? Ừ, Mẹ thấy vui. Tụi nó cũng thấy vui theo Mẹ nhưng băn khoăn nói họp bạn chơi, ăn trưa mà Mẹ vất vả quá!
Ờ, tại Mẹ cũng ham vui. Hê hê.
Cuộc sống đôi khi cũng cần những-chút-vui-nho-nhỏ vậy đó mà!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét