Tùy theo mỗi người và mỗi lứa tuổi, có người thích được nhắc tới và chúc mừng sinh nhật, có người không. Lại có người quyết liệt không thích nhắc và chúc sinh nhựt, không hiểu vì sao, nhưng phản ứng một cách dữ dội khi có ai đó chúc. Mới đầu nghe kể, mình cũng ậm ừ, không để ý nhưng sau nhiều lần nghe kể, mình chỉ biết cười. (Cái nụ cười vô tội vạ thiệt là vô duyên, cũng bị phản ứng nữa! Hi hi). Chắc người ấy không chuộng hình thức bên ngoài, ghét cái vụ phú-quý-sinh-lễ-nghĩa mà lúc này tụi trẻ và các vị xứ -đàng-ngoài hay bày đặt hoặc không muốn mọi người nhắc đến tuổi tác thôi mà!
Còn mình cũng không chuộng gì hết và cũng không muốn làm phiền bận ai hết nhưng không phản ứng gì đâu! Trái lại đối với những người thân thiết, bạn bè mình nhớ sinh nhật cũng kín đáo, nhỏ nhẹ, chúc mừng tuổi mới an vui...
Lại thêm cái tâm hồn đa sự (cứ tạm gọi là nhiều chiện đi!) cứ hay nhớ nhớ liên tưởng vu vơ, vớ vẩn. Ví dụ như ngày này năm ngoái làm gì, năm trước nữa làm gì...và cứ thế mà đi thụt lùi lại thời gian để nhớ! Hê hê, rãnh quá! Nhưng đã nói là cái tật rồi thì khó bỏ nên cứ vậy đi!
Tháng Mười, nhớ sinh nhật 2 người bạn thân ở phía trên và phía dưới- còn mình ở giữa- nên lòng lại bồn chồn nhớ những lần chúc trước và gặp nhau trong dịp đó.
Nhớ Khanh, lần về VN thiệt là vui với bạn bè, mà mình chắc rằng suốt đời không thể tìm lại lần nữa cuộc hội ngộ y như vậy. Nhớ Mai Nguyễn, những lần chúc sinh nhật bạn, không nhớ ngày, chỉ nhớ tháng cho nên có lần cuối tháng mới sực nhớ làm bài thơ tặng.
Năm nay, nhớ sinh nhật hai bạn thân yêu, chúc hai bạn ngày càng dẽo dai, mạnh chưn khỏe gối, nụ cười luôn nở trên môi và cuộc sống bình an.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét