Thứ Tư, 9 tháng 11, 2016

Chuyển mùa



Hôm qua.
Vừa trả lời em thư ký văn phòng trường cũ ở SG về câu hỏi chung quanh việc mời họp mặt của Trường, ở trên mạng. Tức thì một học trò già mà mình gọi là học-trò-tri-kỷ, lứa đầu tiên ở Mỹ Tho, nhảy vô hỏi thăm. Ờ, đúng là tri kỷ thiệt đó! Hai năm ở trường NĐC, Cô trò đã có rất nhiều kỷ niệm, mà kỷ niệm nào cũng nặng ký hết. Cái thưở tụi nó học 11, 12 rồi lên Đại Học ở Sài Gòn cũng gắn bó với Cô. Kể nhau nghe mọi ưu tư suy nghĩ. Lúc làm "cán sự" trong lớp, cũng tìm cách nhắc chừng Cô dè dặt xíu trước sự dò xét của các bạn Đoàn viên trong lớp thời 1976,1977... Vì tật giảng bài hay lan man của Cô, cái đáng liên hệ theo hướng dẫn của giáo án thì không liên mà lại liên những cái liên-lụy! Một phần khác, biết rõ gia cảnh Cô nên trở thành hiểu nhau chi lạ!... Rồi em ra đi như nhiều học trò và bạn bè Cô ra đi thuở ấy...

Xúm xít bên học trò trong bàn tiệc cưới Thành +Hoa C6 (Cô ngồi thứ 2,từ trái, ngoài là Lam Tần C4- Hình của Thanh gửi Cô )
              
Hơn ba chục năm sau, con cái em đã trưởng thành, em làm Bà Nội trước khi Cô làm Bà Ngoại. Tình cờ Cô trò tìm ra nhau qua fb của một học trò khác của Cô. Em có con gái lớn về làm việc Sài Gòn. Năm ấy em tính về thăm con và ghé Cô thì là lúc Cô rời Sài Gòn. Cuộc sống cứ như vậy đó. Rồi dõi theo nhau qua những hình ảnh rất gần mà cũng rất xa. Ơi, cái lớp C6 đón bước chân đầu đời nghề dạy học của Cô, nó như một ngăn kéo ký ức không hề phai nhòa dù chỉ là một nét. Để rồi mỗi khi nhớ lại hay bất  chợt gặp lại hình ảnh cũ hoặc có ai đó hỏi thăm Cô là cả giai-đoạn-lịch-sử ấy như cuốn phim hiện về rất rõ. Thuở ấy... bây giờ xa ngăn ngắt, cả thời gian và không gian. Tụi em cũng vào lứa tuổi u60, cũng trải qua nhiều chặng đường thăng trầm trong cuộc sống.

                                 Hoa Mai, hs C6 ngày nào, giờ đã nghỉ hưu

 
Thanh hồi học ĐH ở SG. Cô hỏi chưa già mà hoài niệm. Em nói để hình mới các bạn nhìn không ra(!)

Vậy mà vượt qua mọi biến động của cuộc đời, vấn còn nhớ cái thuở cùng ngồi chung dưới mái trường trung học. Cô cám ơn những tình cảm bạn bè, tình cảm thầy trò. Lâu lâu "gặp" Trọng Ngữ Nguyễn, chào nhau bằng câu comment ngắn hay like một cái là biết  Cô, trò còn khỏe. Thỉnh thoảng Yến Nhi nhảy vô nói chuyện năm mười phut, có khi nửa giờ mà vẫn cảm thấy chưa nói gì, vẫn rộn ràng kỷ niệm, vẫn quan tâm nhắc nhở người già. Có lần, Nhi ước ao có buổi họp mặt nào đó để có thể nhìn thấy nhau, nghe giọng nói của nhau, cầm được bàn tay nhau...một lần. Ừ, thì cứ ước ao đi... Và hy vọng sẽ có một chuyến cruise gần nhất có thể. Gặp nhau đã khó, có cuộc đi chơi chung bình thường không dễ. Nhưng nói lên mong ước của những người bạn đang dần qua tuổi trung niên của các em để ôn lại kỷ niệm thời còn đi học ở quê nhà là điều đáng quý.Ơi, chỉ cần nghỉ tới nhau thôi cũng đã thấy ấm lòng rồi.

Yến Nhi hs C6 ngày nào...
Vậy đó, ở tuổi chớm 60,70, người ta vẫn hồn nhiên và cảm thấy hạnh phúc như thế thôi! Nó cũng đơn giản như những ngày chớm hè của năm học nào đó ngày xưa, khi mùa xoài bên cù lao trĩu quả, Cô trò cặm cụi làm điểm tổng kết cuối năm nhanh lên để còn đạp xe đi vườn đỗ bánh xèo, mắc võng nằm dưới tán cây mận, thưởng thức những trái mận hồng đào giòn ngọt. Đến chiều đạp xe về, con đường bờ ruộng nước đã lên, che mất chiếc cầu dừa, chiếc giỏ xe chở nặng những trái xoài mất thăng bằng, theo Cô rớt xuống dòng kênh nhỏ. Vậy là Cô trò bì bõm lội theo vớt những trái xoài....

 Sáng nay em nói: Thưa Cô... Mèn ơi, lúc nào cũng nhỏ nhẹ và lễ phép. Như những ngày xưa cô học trò nhỏ nhắn, lễ phép mà vô cùng cứng rắn. Cô nhớ giọng nói của em nhỏ nhẹ mà rõ ràng, trình bày vấn đề gì là mạch lac,khúc chiết...làm cho đám con trai bị thuyết phục, phải vui vẻ tham gia việc của lớp. Mà con trai C6 "không phải dạng vừa đâu" Hihi...

Em nói vào lá cỏ thấy lúc này cỏ hơi vàng úa và nhớ nhớ quên quên làm em rất lo...

Không sao đâu Thanh! Trời chuyển mùa nên có thay đổi chút, vào mùa rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Như bên em, hôm trước thấy những vườn hoa mùa Thu nước Pháp quá đẹp, những tấm hình em đưa lên với nhiều khóm cúc vàng tươi rói, những vườn hoa hồng đỏ thắm và cả những luống hoa tím thật nồng nàn... Giờ thì ở đó đang có tuyết mùa Thu. Em nói thời tiết do biến đổi khí hậu.
Ờ, thì cỏ hơi úa chút vì chuyển mùa. Mùa Thu đang đến chậm vì biến đổi khí hậu :-). Bầu trời như thấp hơn, gió nhè nhẹ, thoáng chút sương mù.
Trên đường đi bộ sáng nay Cô khoác thêm áo ấm.




2 nhận xét: