Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

Thu vàng-Bà Ngoại



Hôm trước đọc được từ một bài của học trò chia sẻ lời Phật dạy. Ngẫm nghĩ thật là chí lý.
Vậy mà khó áp dụng cho bản thân mình thì cũng thiệt là kỳ!

Giữa đêm, mắt vẫn mở, lòng vẫn trống trải mà lại như trưa hè nắng cháy, như biển dậy sóng hôm thời tiết xấu vậy. Ậy, lâu nay có cái tật mới là không ngủ được. Mà không ngủ được thì đầu óc lại lang thang dong ruỗi bốn phương tám hướng, ngoái lại từ năm xửa năm xưa rồi năm mới vừa qua. Thôi thì muôn nẻo đường thiên lý cứ ào ạt quay cuồng như những thước phim... Vậy cho nên tâm tính cũng ít nhiều...lộn xộn. Tụi nhỏ lâu lâu thấy Mẹ...lên độ, cũng không biết nói gì, không biết cách nào đắp nước đá cho nhiệt độ trở lại bình thường được nên ...chờ cho hết sốt!


Chỉ có thằng cháu Ngoại là lúc nào cũng thấy Bà so warm, so nice (!) nên đầu đêm nằm bên Bà, quàng tay qua níu đầu (!) turn cái mặt Bà lại, hun một cái và thì thầm I love you so much! ( Mèn ơi, điếc không sợ súng! lúc nào cũng bơ bơ, không hề thấy bà quạu. Ê, mà bên thằng cháu này, Bà của nó không hề biết quạu! Ha ha, đời bất công! ) Mà nó dễ thương thế Bà nằm bên nó, quên hết mọi nỗi chán chường. Ơ, mà hình như nó biết nhiều về Bà nó lắm.
 Thường trong đêm, lúc nào cần làm gì , con cứ gọi Bà nhé (bà dặn nó như vậy vì có khi nó muốn gọi Bà để nằm bên cạnh, cho nó ôm một cái. Nhưng có hôm, Bà "tâm sự" với nó: Hôm rày Bà thức giấc , khó ngủ lại lắm... Thế là mấy đêm liền nó không gọi Bà giữa đêm khi cần. Bà lọ mọ qua phòng cháu, thấy nằm ngủ ngoan gì đâu á! Và cũng không"nằm mơ thấy đi tè" luôn.

Không khí Holloween hôm rày làm thằng nhỏ chộn rộn, háo hức. Tuần trước cả nhà đi chơi pumpkin patch, thằng bé hết chạy tới ôm trái này lại leo lên cao ôm mấy trái khác. Lúc về Mẹ nó bảo mua cho 1 trái, thằng bé ríu rít líu lo...

Thứ 6,  chơi Halloween party trong trường. mẹ nó hóa trang bộ đồ Bat man, coi bộ thích thú lắm, chiều về, Bà Ngoại năn nỉ đứng trước nhà cho chụp tấm hình. Mèn ơi, cái tướng đứng giống y chang con mẹ nó hồi nhỏ.

Cuối tuần qua, lúc Bà Ngoại đi bộ, Dad và Mom nó cùng làm trái pumpkin thành cái mặt happy Halloween, vừa về trước cửa đã nghe nó reo cười hát hò ầm ỉ, mới vô là nó liền khoe với Bà.
Tuổi thơ thật trong sáng hồn nhiên! Vậy nên Bà cứ muốn ôm nó vào lòng, còn nó thì tuyên bố với Mom nó rằng Bà là friend của nó chỉ được chơi với nó thôi! Sẫm tối, Bà lén nó ra ngoài tưới cây
là nó chạy quanh nhà ơi ới tìm Bà.

Đôi khi Bà Ngoại nó cảm nhận được hình như mình ích kỷ và không biết tận hưởng những gì mình đang có để cám ơn Trời Phật và thấy được tấm lòng con cái đối với mình. Cớ sao lòng cứ ngoái-lại-ngày-hôm-qua " giam mình với những ám ảnh về quá khứ và dằn vặt mình với những đòi hỏi yêu thương" để không bao giờ thấy mình hạnh phúc và " hiểu được giá trị đích thực của cuộc sống" (*)
Mèn ơi, soi lại mình và biết mình vô lý vậy rồi vui sống an nhiên nhưng lâu lâu lại ấm đầu điên điên làm con lớn phải thì thầm với con nhỏ, con nhỏ lại tất bật a lô cho Mẹ. Hey, hiểu thêm một điều là khi người ta già đi, đọc nhiều, suy nghĩ có vẻ thâm sâu, triết lý nhiều(!) nhưng áp dụng cho mình thì quá ít, đôi khi không được bao nhiêu!


"Hạnh phúc của bố mẹ là thấy con cái mỉm cười và hạnh phúc của con cái là thấy bố mẹ mãi tươi vui hạnh phúc. Thời gian không vô tận nhưng tình yêu thì vô bờ..." (**)

Và cái-sự-điên-điên của mình cũng đã làm phiền tới bạn bè không ít. Cám ơn vợ chồng Tuyết Bình hôm trước. Cám ơn Mai Nguyễn và Khanh đã vội vàng gọi điện, viber, email nhắc chừng bạn già chăm lo sức khỏe. Cả Xuyến và Minh Hải cũng đã bị "tác động" vì cái tính khí thất thường này.
Cám ơn và xin lỗi bạn bè thân thiết...

Thu vàng đang đến, không gian trầm lắng, dịu nhẹ hơn. Mùa hè nắng cháy đã qua.



                                                      ***

-(*) Trích trong fb của Phương Lan do Ngô Thu Thủy sưu tầm trên mạng, (hai người bạn vai Chị ĐHSP SG)
-(**) Trích của "Gào"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét