Cháu của Bà lên bốn
Mấy đóa hồng trên sân
Vườn soi từng sợi nắng
Chim líu lo trong ngần.
Vô đề là không có tựa đề.
Chắc cả hai trường hợp này. Cũng có thể là trong cái đầu của người
già có nhiều đề tài quá mà không biết viết về cái gì.
Thật vậy, lâu nay có nhiều cái muốn viết và đáng viết lắm nhưng cứ
bận rộn xíu, rồi đợi xong việc này, đến cái hẹn tiếp. Mèn, tuổi già mà
cũng bận rộn vãi...hihi. Thì việc của myself đó thôi.
Thời tiết Houston đã vào Đông nhưng chưa lạnh lắm, nắng vẫn nồng
nàn trên đường vào buổi chiều vàng.
Ngày lễ Tạ ơn của người Mỹ năm nay rộn ràng hơn năm trước. Các phương
tiện truyền thông đều thông tin và thống kê, đưa tin qua những hình ảnh ở
khắp toàn quốc, dù có bang đông đúc hay bang ít người hơn đều có những
hoạt động nhộn nhịp và vui tươi cho một kỳ nghỉ và buổi họp mặt của những
người thân trong gia đình vào dịp Lễ Tạ ơn. Họ nói : điều này chứng tỏ kinh
tế đang có chiều hướng lạc quan và người Mỹ đang chi tiêu nhiều hơn, mua
hàng hóa, đi du lịch nhiều hơn... Mặc dù nhiều nơi trên khắp nước vẫn có
nhiều trường hợp tăng ca nhiễm Covid-19, đa số là nhừng người chưa chích
ngừa...
Không khí của tiết trời chuyển dần sang mùa Đông lạnh có lúc hơn 40 độ F
nhưng cũng có lúc tạnh ráo, có lúc mưa nhè nhẹ. Tui cũng có được khoảng
thời gian giữa trưa để đi bộ gần tiếng rưỡi trong hai ba lớp áo ấm, rất thú vị.
Sau bữa ăn trưa với gia đình, con cháu và những món ăn truyền thống ở đây
trong ngày lễ Tạ ơn, tụi nhỏ xúm xít chưng cây thông Noel và trang trí. Bắt
đầu cho những ngày lễ hội cuối năm. Tuổi thơ thật dễ thương. Nhìn tụi nhỏ
lăng xăng, hí hửng với công việc yêu thích của chúng, tui vui trong bụng và
chợt nhớ những năm tháng tuổi thơ của mình ở Huế mỗi độ Xuân về, Tết đến
hăm hở phụ giúp các anh chị tui đổ cát trắng đầy sân, trên mặt bồn hoa và
con đường từ cổng vào nhà. Không gian như bừng sáng, rực rỡ hẳn lên với
mấy gốc mai vàng nở rộ. Hoa mai ở Huế hình như lâu tàn hơn và tỏa mùi
thơm ngạt ngào, tinh khiết...
" Tiên học lễ, hậu học văn"
Hôm nay là thứ sáu, Black Friday, trời cũng lạnh. Lạnh hơn hôm qua xíu.
Nhưng không mưa. Coi tivi thấy mọi người nô nức đi mua sắm.Ở các cửa
hàng, các khu thương mại rất đông người. Tụi nhỏ nhà tui không đi mua
sắm gì nhưng cũng đưa các bé đi chơi.
Tui ngồi nhà. Chiêm nghiệm cái vụ các nhà văn hóa ở VN, các vị giáo sư tiến
sĩ Thêm Bớt gì đó giải thích ý nghĩa câu tục ngữ, có người gọi là cách ngôn
"Tiên học lễ, hậu học văn" một cách rất chi là thông thái. Rồi nghe đâu họ
loại bỏ câu ấy, nói là khẩu hiệu, loại bỏ câu khẩu hiệu ra khỏi nhà trường....
Ôi, Văn hóa và Giáo dục! Một nền giáo dục không lễ nghĩa! Không tôn ti trật
tự! Một xã hội hồ lốn, tầy huầy! Buồn! Tui bỗng rất nhớ hình ảnh lớp học hồi
xưa, từ thời thơ ấu của mình, có tấm bảng đen, có những dòng chữ đôi khi
được viết bằng chữ in hoa, đôi khi được cắt bằng giấy để dán lên bảng theo
chu kỳ hoặc chủ đề, những câu cách ngôn, tục ngữ được coi như là châm ngôn
hành động. Câu " Tiên học lễ, hậu học văn" luôn được trân trọng treo vào cuối
lớp để học sinh vào là nhìn thấy ngay, hoặc trên khung cửa ra vào của lớp để
học sinh ngồi trong lớp luôn nhìn thấy. Đó cũng là những vị trí mà khi người
Thầy đứng trên bục giảng luôn thấy đập vào mắt mình. Chẳng những đối với
học trò mà đối với người Thầy, câu cách ngôn ấy cũng vô cùng cần thiết. Nó
nhắc nhở người Thầy phải hiểu mà giáo dục học trò mình và bản thân mình
cũng phải nghiêm túc, vững vàng trên nền tảng đạo đức ấy.
Lâu nay, rất lâu nay, tui không còn muốn nghe hay nghĩ tới những-chuyện-
trời-ơi-của-những-người-tự-cho-mình-là-nhất, thế nhưng hôm nay tình cờ đọc
thấy sự việc nầy, tui thấy buồn cho quê-hương-khuất-bóng-hoàng-hôn quá!
Đã qua ngày Nhà Giáo VN-20/11 mấy bữa nay rồi nhưng thảng hoặc
trên đường đi bộ, sau khi đã trì niệm 21 biến Chú Đại bi, tâm trí tui
lại nghĩ về những ký ức về thời dạy học, về học trò và về đồng nghiệp,
đồng môn thời Sư Phạm.
Từ rất nhiều năm qua, ngày 20/11 thường đem lại cho tui nhiều cảm
xúc, đủ thứ để cảm động, để khóc vì hạnh phúc, cả những khủng hoảng
về sức khỏe nếu ngày hôm sau phải lên lớp vì có giờ dạy! Bởi suốt ngày
tiếp nhiều thế hệ học trò, có những lần, tới khuya...mà tui thì thuộc loại
"già chuyện", ham nói chuyện, học trò thì có đứa nhiều năm mới gặp Cô,
lúc ngồi với mấy đứa đàn em, nghe chuyện chưa đã, nên cứ thích ngồi lại
với nhóm cùng trang lứa để kể đủ thứ và cũng hỏi Cô đủ thứ ... Hihi. Hồi
đó tui cũng thuộc loại lì và có chút sức khỏe nên cũng ăn ngủ dễ dàng ,
không bị những cảm xúc tâm lý ảnh hưởng giấc ngủ. Một ngày phờ phạc,
hôm sau vẫn xoay tròn với công việc là chuyện bình thường.
Nhưng càng về sau này, tui thấy có nhiều tác động tâm lý đến giấc ngủ
và sức khỏe. Đó là tại mình...đa sự quá thôi! Nhất là sau khi nghỉ hưu. Rồi
sau khi Ông nhà tui mất, cái đầu rảnh quá để mà cảm động trước tình cảm
của học trò. Lần đầu tiên hết hồn vì suốt cả đêm nằm nghe tiếng đồng hồ
gõ, sợ nhìn thấy cái kim đồng hồ quay nhanh qua các con số... Đó là năm
2014.
Rồi cũng quen dần dần với cái sự mất ngủ như thế.
Giờ đây ở rất xa, cũng có những em học trò rất gần, cái ngày gắn bó với
mình nhiều năm trước cũng vẫn làm cho lòng mình xao động mỗi khi có
học trò, đồng nghiệp nhắc tới mình và thăm hỏi. Mình gọi đó là tơ vương.
Nhớ xưa dạy câu trong Kiều: " Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng ", phải giải
thích từng từ ngữ để học trò hiểu. Và giờ, tui thấy cái sợi tơ nhỏ xíu trong
cọng ngó sen kia nó thiệt là mỏng manh mà cũng thiệt là vương vấn.
Không có hình ảnh ngó sen, lượm hình ảnh hồ sen trên mạngĐêm 20/11/2021 cũng là đêm Rằm tháng mười, Hạ Nguyên, ở đây bầu trời
trong veo, trăng rất sáng. Tui cũng đã 'tương tác' với học trò tui khắp bốn
phương từ vài hôm trước. Tui cũng đã trân trọng trả lời bạn bè tui, các phụ
huynh tui khi họ hỏi thăm và gửi những lời chúc thân thương. Tui có thói
quen rất trân trọng và trả lời đầy đủ bởi tui đã có những lúc chạnh lòng khi
thấy các bạn tui, có thể là quên thường xuyên, có thể là bận rộn nên đã trả
lời người này, không trả lời người kia, thậm chí một cái like cũng không click
( Đôi khi là chuyện bình thường thôi, nhưng tui thuộc loại vô duyên và đa sự
nên đã để ý và luôn tự dặn mình né những sự vô tâm như thế. Hihi). Không
ngủ được vì trăng ngoài sân sáng quá. Và không ngủ được vì trong lòng tui
đầy ắp những tình cảm quá đẹp và quá quý của một đời dạy học.
Tui là một con người rất bình thường nhưng luôn nhìn sự việc theo góc độ
tích cực. Có thể cùng việc đó, người khác soi theo giác quan đẳng cấp của
họ để đòi hỏi tầm mức cao hơn để rồi chê bai, phê phán. Có thể cùng việc
đó, tui thấy bình thường, đặt vào tay tui, tui sắp xếp vuông tròn, nhưng
người khác sẽ thở than rồi bù lu bù loa trách móc v..v.. Thôi kệ, quyền tự
do và theo quan niệm của mỗi người. Ai cũng có quyền suy nghĩ của riêng
mình mà! Tui luôn tôn trọng ý kiến ấy. Khi không cùng quan điểm thì phải
biết kính nhi viễn chi. Khi không thể quên những gắn bó thân thương với
nhau thì đó là tơ vương, mỏng manh lắm những cũng bền chặt lắm!
Hôm rày thời tiết chuyển lạnh, chuẩn bị cho những kỳ lễ hội cuối năm.
Thật ra mùa Thu đã đến bằng những làn gió mát dịu, bằng tia nắng vàng
buổi chiều ấm áp từ cả tháng nay. Nhưng so với những tiểu bang phía Bắc
thì lá vàng chưa thắm trên cây, dù vốn dĩ đặc trưng ấy ở nơi này hơi hiếm!
Gần tuần lễ nay, gió mát dịu trong ngày và buổi tối thì hơi lạnh. Tui đi bộ
trễ một chút là phải áo lạnh cao cổ để khỏi bị gió lạnh cổ và dễ bị ho. Còn
với rất nhiều người thì chỉ cần một cái áo lạnh mỏng mỏng khoác mà thôi.
Tui thấy mùa Thu với bầu trời xanh cao, sân cỏ mọi nơi bớt màu xanh hơn,
đôi chỗ hơi hơi vàng úa, với những khóm hoa thạch thảo - là tên của tui đặt
cho một loài hoa tím tím nhỏ nhỏ, mọc trong sân cỏ, bị cắt theo chu kỳ cắt
cỏ của mọi nhà nên luôn luôn lủm chủm ngắn, còn những khóm nào mọc
bên hàng rào thì cũng cao, vươn lên ngang ngửa bờ rào để khoe những chùm
bông nhỏ nhỏ dễ thương - Tui gọi là hoa thạch thảo và nói với chị bạn người
Huế hay đi bộ với tui. Chị về nói với anh xã và có hôm bảo là Thạch thảo cao
hơn, không thấp chủn rứa! Hihi. Vì vậy, tui nói là tên loại này do tui đặt.
Chưa có lá vàng trên đường đi bộ chung quanh những con đường trong xóm,
trong park tui đi qua. Chờ vậy...
Nhưng mà hôm nay buổi sáng nắng đẹp lắm. Bà cháu tui ưa ngồi ngoài sân
sau ăn sáng sau khi tui đi quanh vườn rồi qua bài thể dục buổi mai. Giờ là
quá trưa, chuyển qua buổi chiều, trời chuyển mưa. Giàn mướp nhà tui vẫn
còn nhiều trái, đậu đũa vẫn còn ra trái, hôm qua xào được dĩa nhỏ với thịt
bò. Mấy khóm cải tui gieo giờ đã lên xanh nhưng mọc chen chúc, tui chưa
tách ra được vì chưa có lưới rào, sợ cô Thỏ xơi trước khi mình thu hoạch.
Cải mới ra hôm trước mà Cô đã chen vô ngoạm mất mấy lá, tui tưởng sâu ăn
nhưng không phải. Còn khoảnh vườn trồng bông thì Cô thỏ tung hoành tha
hồ ăn những cây non mới mọc lên từ hột già rớt xuống.
Tóm lại là năm nay lạnh trễ hơn. Hơi hám mùa Thu chưa phủ trên cây cỏ để
có một sắc Thu và không khí pha chút lãng mạn hữu tình. Dù là chút xíu thôi,
so với mùa Thu phương Bắc.
Cuộc sống luôn có những điều kỳ diệu. Và tui là người luôn nghĩ về những
sự kỳ diệu đó. Đôi khi nghĩ miên man về điều ấy thành ra lẩn thẩn và có
thể luôn đi chậm hơn với cuộc sống công nghệ và những suy nghĩ tân tiến.
Nhưng tui cũng không phải là người ưa vin vào sự kỳ diệu, sự vô thường để
biện minh và đánh bóng mình. Tui rất bình thường. Bình thường hơn cả sự
bình thường. Như cây cỏ bình thường thì tui là hàng cây cỏ nhỏ bé, bình dị
nhất, ẩn mình trong những hoa lá, cỏ cây đua chen hứng ánh sáng mặt trời.
Tui tin có sự thiêng liêng, có phúc ấm Tổ tiên, có nhân quả gieo đi và được
nhận lại trong cuộc đời này. Nhưng tui không có quan niệm "cho đi" để mà
'nhận về" như là một cách "trao đổi". Những việc tui làm rất tự nhiên, như
hơi thở, như con người cần không khí, như con cá cần nước. Rất bình thường.
Hôm qua, ngày Vía Đức Quán Thế Âm Bồ Tát xuất gia. Tui náo nức trong lòng
chuẩn bị đi Chùa Cam Lộ sau hơn năm nay, chính xác là tháng 2/2020 đến nay,
tui chưa chính thức đến Chùa lễ Phật, đọc kinh. Dù có lần ghé thăm Sư Cô và
Chùa một lát. Còn con gái lãnh nhiệm vụ mẹ giao thường đến gặp Sư Cô.
Hơn 2 tuần trước chích ngừa cúm. Hôm kia, thứ 7, tui đã chích ngừa mũi thứ 3
Moderna nên cũng hơi đau tay chút và mệt mỏi hơn mọi khi nhưng tui lại thấy
lòng phấn chấn khi nghĩ tới ngày mai được đi chùa. Đó cũng là sự diệu kỳ.
Lâu nay tui đọc và ghi lại phần giải nghĩa từng câu Chú Đại Bi trên fb của Lê
Đỗ Quỳnh Hương lược ghi lại lời khai thị của Hòa Thượng Tuyên Hóa, tui càng
cảm nhận được sự thậm-thâm-vi-diệu-pháp! Dù kiến thức về Phật pháp của tui
thuộc cỡ vỡ lòng, rất chi là ít ỏi và còn khiêm tốn lắm, nhưng tui "ngộ" từ bản
thân mình đã nhận được điều vi diệu ấy.
Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát.
Tháng 9 vừa qua, có niềm vui, là kết quả của sự miệt mài học tập của chính
bản thân và sự hỗ trợ thiêng liêng của Trời Phật , phúc ấm của Tổ tiên. Ngày
Rằm tháng 9 âm lịch, tức ngày 20/10/2021, con số đẹp, cũng là một ngày đẹp
trời, con gái đưa Mẹ đi lãnh bằng. Tui nhớ ngày xưa mình vẫn đưa đón tụi nhỏ
đi học, đi thi... Thời gian như dòng nước trôi, giờ bà lão bảy mươi hoài niệm về
một thuở... Cám ơn Trời Phật, Tổ Tiên, Ông Bà Nội Ngoại, Ba của các con tui
và những người thân khuất bóng vẫn đâu đó nâng đỡ từng bước đi, từng chặng
đường của gia đình.
Tui gọi đó là Phúc ấm mà mình được ban cho và luôn tự dặn lòng phải sống sao
cho đúng đạo đức như Cha Mẹ ngày xưa từng dạy, cũng là một cách để lại cho
thế hệ sau quý trọng và gìn giữ.
Thiệt ấm lòng với những hình ảnh này. Các cháu bên Nội, bên Ngoại của các
con tui đã giữ gìn truyền thống tốt đẹp của Gia tiên.
Năm năm mới trở lại pumpkin park ở Spring.
Hồi đó, cu Tũn còn nhỏ xíu, chạy lon ton quanh các chỗ có
trò chơi. Chỗ cầu tuột thì cao quá, phải có dad hoặc mom
theo kèm. Đi xe lửa thì loay hoay không chịu ngồi yên và dad
cũng nắm tay, ngồi bên cạnh.
Giờ lớn, ra vẻ anh hai khi đi bên cô bé xinh xắn, nhanh nhẹn và
cũng rất thích ăn hiếp anh hai.
Sáng nay ra sân, gió đã có sự chuyển mùa rõ rệt.
Nắng sớm lên trong veo trên những vòm cây và trải lên cây cỏ trong sân
ấm áp chứ không hừng hực như những ngày Hè và những ngày vừa qua.
Hôm qua là Trung Thu. Trăng không sáng như rằm tháng trước. Chắc cũng
vì tui đi ngủ sớm và ngủ ngon, không thức dậy giữa đêm để nhìn thấy màu
trăng bàng bac...
Hổm rày, cứ định viết cái gì đó, những cái gì đó đã nghĩ tới trong đầu hoặc
ghi lại việc mình vừa làm được. Nhưng cứ bềnh bồng, bềnh bồng... ( mà tụi
nhỏ nói là lâng lâng. Hihi...) nên không ghi lại gì và cũng không biết viết gì.
Con người ta trong cuộc đời có những giai đoạn để hoàn thành công việc,
những việc cần phải làm, chẳng phải tham vọng mà là điều kiện cần phải có
trong cuộc sống. Giống như ngày xưa, tụi nó còn nhỏ, dạy bảo chúng biết
lễ nghĩa rồi chuyện học hành để có kiến thức. Rồi những mục đích vươn xa
hơn chút để mà đứng vững được bằng đôi chân của mình... Con cái giờ đã
lớn, người lớn giờ đã già, thế hệ thứ ba đã biết thủ thỉ chuyện trò bên Bà
Ngoại. Vậy nên khi thấy Bà Ngoại tóc bạc da mồi còn siêng năng ngồi học
online trước computer, đứa lớn thì thấy đó là động lực để học tập hằng ngày,
( vì nó cũng đang học online, trường đã mở, nhưng chưa dám cho đi học ở
trường ) nhưng có lúc cũng don't care, vẫn bỏ sót bài homework. Hehe...
Đứa nhỏ nói tiếng Việt rành hơn, cứ hỏi: Tại sao Bà Ngoại phải học dzậy?
Cũng có khi hỏi để tìm cách mượn computer của Bà Ngoại để chơi và coi
youtube. Tuy vậy, khi thấy teacher và lớp học của Bà là ngoan ngoãn né ra
cho Bà học. Haha... Daddy của nó thấy vậy cũng mới tự ráp 1 cái computer
trong phòng cho nó.
Cây hồng mềm có được 4 trái |
Đứa lớn qua phòng Bà Ngoại ké computer vì của nó đã bị block games |
Đứa nhỏ đapj xe trong sân sau |
Sứ mệnh học tập của tui đã hoàn thành và con cái tui cũng rất vui về việc
ấy. Nên tụi nó nói tui "lâng lâng " là vậy đó. Đúng là một việc rất khó mà tui
đã " I can do it! ". Mèn, nó bào mòn hết năng lượng của tui trong cuộc thử
sức quá gay go mà teacher của tui đã phải nói : Cháu rất hãnh diện về Cô!
Làm cho người già bảy mươi bỗng thấy vui và trẻ lại! Hihi...
Còn những kỷ niệm hiện ra trong đầu thì vô vàn, bao la... Đủ thứ. Vì là mùa
Trung Thu nên tui nhớ lại những Trung Thu xưa cũ, xưa xa và xưa gần... với
tất cả những người thân thương đi qua từng giai đoạn trong cuộc đời mình.
Bỗng dưng nhớ lớp 8A6 năm 1992, lớp 9A3 năm 1998 đã từng đến nhà Cô ăn
bánh Trung Thu ngồi nói chuyện trên trời dưới đất. Nhớ A3 với Hoài An và
Cẩm Hương, để chiếc spacy màu trắng trước cửa mà Cô phải hồi hộp đi vô đi
ra vì sợ đứa nào đi ngang chôm mất phụ tùng...
Hoa cúc hái trong vườn |
Hôm nay nghe nói là Thu phân. Mùa Thu đã chính thức trở lại. Lòng tui cũng
như hòa với ánh nắng sớm mai trong trẻo và làn gió mơn man, dịu dàng lay
nhẹ cỏ cây.
Nghe trong hơi gió hương-xa-vắng
Thoáng chút Thu về...chợt ngẩn ngơ!
Sáng nay thức dậy vì tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Có cả tiếng sấm
từ xa vọng lại. Kéo màn cửa nhìn ra ngoài trời. Bầu trời xám xịt. Mọi
hôm là có ánh nắng trải dài bên đường, còn trong sân đầy bóng mát.
Tui ra pha cà phê sau khi cầu nguyện trước bàn thờ Phật Quan Âm và
Gia tiên. Trời mát hẳn so với mọi hôm trước đây. Có lẽ bắt đầu chuyển
mùa sang Thu chăng.
Một lát, tụi lớn dậy, lấy cua ra làm để tui nấu bánh canh bột xắt. Tui đợi
bé nhỏ dậy để làm bột. Trễ mấy cũng đợi. Nó mà thức dậy thấy Bà đã
làm bột rồi là sẽ khóc um sùm dỗ mấy cũng khó mà thuyết phục. Nhưng
không phải đợi lâu! Tui ngồi trong phòng vừa gõ computer vừa đợi nó,
nghe tiếng chân vội vàng từ phòng nó ào ra phía bếp. Ba của nó đang rả
đông cua, phải trả lời là Bà Ngoại đợi con dậy mới làm bột đó! Thế là nó
tìm tui và vui vẻ uống sửa, đánh răng, rửa mặt một cách ngoan ngoãn.
Bà cháu tui bắt đầu công việc "giáo" bột. Vừa làm vừa trả lời những câu
hỏi rất dễ thương và thông minh của cục cưng tui. Việc làm bột này đã
quen thuộc với nó vì rất nhiều lần ở nhà phụ giúp Bà Ngoại công việc bếp
núc. Hihi...Nồi bánh canh thật ngon và hấp dẫn. Nhưng tụi nhỏ chưa đủ-
trình-độ để thưởng thức vị dai dai của bột nên lần nào cũng hăm hở làm
mà ăn thì nhơi nhơi và chắc chắn không khỏi bị la... Tui thương, lấy mấy
lát cá Salmon mà thằng anh rất thích, nó gọi là orange fish vì cá Hồi này
có màu cam, định chiều cho tí xíu muối và lát bơ mỏng nướng lên thơm
phức, yum yum.!
Mướp mới hái vô sáng nay, trên giàn còn hàng chục trái còn nhỏ.Buổi trưa, Ông Bà Nội tụi nhỏ ghé qua cho một hộp thịt quay dòn , ngon,
thật là hấp dẫn. Labor Day được ăn nhiều thứ. Nhưng vẫn chưa được đi
chơi nên con mẹ tụi nhỏ cứ ước ao được đi chơi và...bực bội vì phải cancel
chuyến đi chơi Florida vào dịp holidays cuối năm mà chị em tụi nó đã book
resort từ mấy tháng trước. Thôi kệ, không đi chơi cũng được nhất là trong
giai đoạn này, khắp nơi trên trái đất đều bị xáo trộn cuộc sống vì covid.
Cầu xin Trời Phật phù hộ cho mọi người được bình an, mạnh khỏe là mừng.
Cầu mong mọi nơi, mọi nhà, mọi người sớm được trở lại với cuộc sống bình
thường như trước.
Xế trưa, tui ra ngoài vườn cắt mấy nhánh hoa bướm bướm bị gió thổi sáng
nay làm gãy. Giàn mướp vẫn xanh và rất nhiều trái. Cây bầu đã hết mùa
nên khô cành lá. Rau dưới gốc vẫn lên non xanh mơn mởn. Gió trưa không
nóng hừng hực như cái nắng mùa Hè mà có vẻ dịu dàng hơn chút.
Tui nghe trong hơi gió mùi-hương-thời-gian, mùi hương của quá khứ và
hoài niệm, mùi quê xa ngái mà giữa lúc này đây muôn sự nơi ấy rối rắm tơ
tằm, đã làm cho tui có lúc nghẹn ngào không muốn suy nghĩ về những bất
cập, ồn ào, đau đớn, kém cõi và tàn nhẫn... Có thể nào không nghĩ về điều
đó nữa thì trái tim tui bớt nhói đau?!
Lúc này, mỗi khi đi bộ, tui cứ nhớ hai câu thơ này và vô cùng thấm thía dù
trước mắt tui không có dòng sông, không mù sương khói sóng.
" Quê hương khuất bóng hoàng hôn,
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai! "
(Tản Đà dịch)
Ảnh trên mạng
Đêm qua, trăng Rằm sáng trong, vằng vặc trên nền trời.
Trăng chiếu ánh sáng chan hòa trên sân.
Đêm yên tĩnh.
Tui nhớ bài thơ đã đọc, đã học và cũng đã dạy từ lâu rồi.
Nhưng lạ. Giờ đây ngồi viết thì không nhớ nổi trọn bài.
Chỉ nhớ 2 câu:
Lưỡng đầu vọng minh nguyệt (Cử đầu vọng...)
Đê đầu tư cố hương...
( Trời ạ, Cử đầu vọng minh nguyệt, không phải "lưỡng đầu vọng
minh nguyệt" như tui đã viết! Thế mới thấy được cái mức độ già-
của-tuổi-tác và lão-của-trí-óc tui đến vậy!)
Đêm qua, tui đi tới đi lui trong nhà. Tui đi vô đi ra phòng mình.
Tui ngồi vô bàn rồi đứng dậy. Tui nằm xuống rồi ngồi lên...
Tui mở computer rồi ngồi thừ trước nó.
Tui không biết tui làm chi và tui không hiểu tui nghĩ gì.
Một đêm cứ như vậy, trăn trở, lao xao, bần thần ngồi xuống đứng lên.
Trong cửa sổ nhìn ra sân. Bàng bạc màu trăng sáng.
Tui nghe chim bắt đầu thức dậy và ríu rít trên cây phía trước sân nhà, sát
bên cửa sổ phòng tui. Cảm thấy cái đầu hơi lăn tăn mà đôi mắt thì ráo hoảnh.
Rồi cũng chợp mắt ngủ một lát, vài tiếng, tới gần 8:00am mới thức dậy và thèm
cà phê quá...
Cả buổi sáng chật vật trong suy nghĩ. Và dù tránh né thế nào, tui cũng không
thể tự dối lòng tui.
Đê đầu tư cố hương...
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương...
Cố hương.
Bên kia một nửa bán cầu. ( Đúng ra là phải viết: bên kia bán cầu)
Bên kia một nửa bán cầu ấy, thời thanh xuân tui gửi lại, tuổi thơ của các con
và họ hàng thân thuộc, bạn bè thân hữu, học trò thân yêu...của tui.
Thế giới đầy bất ổn. Nhân loại đầy lo âu. Ở nơi mô trên trái đất này cũng phải
chắt chiu hạnh phúc để có mà trân trọng.
Giờ này, Sài Gòn ơi, điều gì đang xảy ra ?
Cầu mong tất cả mọi người được bình an.
Cầu mong khắp nơi đều sớm trở lại với cuộc sống yên lành như trước.
Hôm thứ Năm, giỗ Ông nhà tui. Trời nắng cuối Hè. Hoa hồng ở sân trước
không rực rỡ như mùa Xuân, những bông hoa nở trong nắng có màu nhạt
hơn và nhỏ xíu. Vậy nên tui hái hoa cúc lá nhám và hoa bươm bướm ở vườn
sau.
Làm vài món chay đơn giản.
Tháng bảy, đồng thời tưởng nhớ Mẹ tui, lần thứ 42 ( Mẹ về Trời năm Kỷ Mùi
1979), Mẹ của Ông nhà tui lần thứ 40 (năm Tân Dậu, 1981 ). Bà Nội và Bà
Ngoại đã trải qua những ngày khốn khó vô cùng của đất nước, của Sài Gòn.
Giờ mọi người đang an lạc cõi Vĩnh hằng, Tây phương cực lạc.
Cầu xin Chư Vị luôn yêu thương, phù hộ cho tất cả con cái cháu chắt được
bình an, khỏe mạnh, may mắn và hạnh phúc.
Hai bà cháu tui lúi húi gọt tỉa rau củ, nấu xôi vò, nấu chè đậu xanh đánh ( ko
bỏ nước cốt dừa ), cắt mấy loại nấm đã mua từ hôm trước. Từ sáng sớm, tui
ra mấy bụi sả lựa một hồi, bứt vô mấy nhành có củ mập để làm món bò kho
chay.
Vài món bánh cũng rất là đơn giản. Chaú tui ngoan ngoãn giúp Bà Ngoại giã
đậu xanh, lóng cóng làm văng ra ngoài nhưng cũng được Bà khen. Đã thế còn
đòi bà bế len cao, lấy mấy chung nước trên bàn thờ để thay, đòi với tay cầm
gõ chuông trên bàn thờ Phật Quan Âm. Mèn ơi, tui đã bận rộn, lại phải bế nó,
rồi còn đứng trên ghế gõ chuông mới tới. Thế nhưng nó rất hoan hỉ nên tui
cũng...tới luôn! Chắc chắn Chư Bồ Tát, Chư Ông Bà... cũng vui lòng, không
trách con cháu làm mất vẻ trang nghiêm!
Hoa nhà lá vườn, kính dâng lễ vật đạm bạc với tấm lòng thành kính.
Thiệt là...không hiểu thiệt!
Mà thôi, hiểu tới đó cũng được rồi.
Hôm qua, học trò tui, làm bác sĩ, cũng 60 tuổi rồi, gọi qua hỏi thăm
sức khỏe tui, nói chuyện tào lao một hồi bỗng hỏi tui có biết cô Dz Vân
hôm trước bị mất vị giác và khó thở không. Tui nói không nghe gì vì vẫn
liên lạc tuần trước mà! Học trò tui bảo nhà báo viết nay Cô Vân đã bình
thường trở lại. Thật tuyệt vời! Tui bần thần cả đêm. Text cho Vân, bạn
trả lời ổn. Tui kể. Tui lo. Bạn nói nhà báo viết tốt, chắc người đọc không
rõ nên hiểu sai đó thôi. Mùi vị đã trở về sau 11 ngày đi chơi, dù V âm tính.
Tui mừng.
Sáng nay, đưá cháu gửi cho cái link bài báo tui chỉ mới nghe chứ chưa được
đọc. Tình cờ cháu tui gửi thôi chứ không phải tui yêu cầu. Nó cũng rất quý
Cô Vân. Vậy là tui được đọc và hiểu rõ sự việc. Mừng cho bạn không có gì.
Và luôn cầu mong bạn đừng có gì. Cầu mong mọi người luôn được bình an,
may mắn.
Giờ tui đã hiểu mấy cái com trong bài tui share ở fb. Tại tui không hiểu chứ
không phải mấy bạn com lời niệm Phật là không hiểu nội dung cô đọng tui
đã viết. Mèn, cuộc sống bên ngoài và cả trên thế giới mạng đầy sinh động,
sôi động, phong phú và đổi thay từng phút. Chỉ có mình là không biết.
Mình già, mình lớ ngớ, mình đã không theo kịp thì nên tự trách mình
trước đi, cứ-ào-ào-như-gió-cuốn!
Sáng ngủ dậy với ly cà phê và cái bánh ngọt.
Không gian êm đềm. Tui đi ra vườn vừa nhâm nhi vừa ngó nghiêng mấy
bông hoa với mấy trái bầu, trái mướp...Thấy bụi sả ra nhiều bẹ quá, rậm
rịt, cao nhòng, um tùm, định bụng lát nữa sẽ tách một mớ, mai rảnh sẽ
bằm bỏ vô tủ đông để dành. Nắng buổi sáng rực rỡ.
Vô nhà, ngồi vào bàn, trước computer... Facebook nhắc kỷ niệm 6 năm
trước với những dòng chữ rất đẹp chứa đầy tình thân của Dzoãn Vân ghi
trên quyển sách Vân mới xuất bản, gửi từ VN qua Mỹ cho các bạn. Nhớ
kỷ niệm này, Vân gửi địa chỉ Nhung, nhưng Nhung đi làm không ký nhận
được. Công ty vận chuyển đem tới đem lui mấy bận không xong, bèn thông
báo sẽ hoàn lại nơi gửi! Nhung vội báo cho tui và gọi cho công ty chuyển về
đc tui. Đồng thời, Vân cũng thông báo đc cho họ biết..v..v. Tóm lại là hôm ấy
tụi tui rộn ràng, nhốn nháo. Hihi (Cũng tại tui, lúc đầu V muốn hỏi đc tui để
gửi qua, tui ko muốn bạn bận tâm, phiền phức và...tốn kém. Tui đã ko cho đc.
Ai dè, cứng đầu, quyết đoán, hỏi đc Nhung.) FB đã nhắc lại kỷ niệm với hình
ảnh và những dòng chữ rất dễ thương ấy. Tui bồi hồi . Và tui đã share lại cũng
ghi những dòng dễ thương (hihi) như bạn.
Lời văn cô đọng, đôi khi cũng đòi hỏi, lựa chọn người đọc phải hiểu. Lời của
tui cũng vậy. Nên khi thấy có mâý người bạn hình như không hiểu thấu sự
cô đọng và thân tình của bạn bè tui. Tự nhiên vô niệm Phật. Thật lòng, tui
không thích, dù bạn tui giờ đã mặc áo nâu sồng! Vậy nên tui xóa cái share
ấy.
Từ lâu, tui cũng đã né FB rồi! Nhưng nay thấy phiền toái quá! Vậy nên tui
chỉ muốn âm thầm giữ những tình cảm đẹp đẽ, quý giá mà thôi.
Hổm rày, mưa rồi nắng, nắng rồi mưa. Thời tiết thay đổi nhưng
cơ bản vẫn là nắng mùa Hè.
Có hôm buổi trưa nắng nóng thiệt. Nhưng chiều tối, đi bộ về,
ngồi ngoài sân sau, cả nhà xúm xít tận hưởng không khí trong
lành của buổi chiều muộn, mát thiệt!
Có hôm trưa nắng dịu, tui ngồi nhìn cỏ cây đùa lao xao trong gió.
Tui nghe như có hơi hướng của mùa Thu, chớm Thu ở quê nhà.
Nhưng rồi lòng tui lại chợt lắng xuống. Thương quá, Sài-Gòn, Mỹ-
Tho... và những nơi chốn thân yêu!
Trong vườn sau nhà tui, có một khoảng dành để trồng hoa, hoa
cúc lá nhám và hoa bươm bướm. Rất màu sắc, sặc sỡ nên có nhiều
ong bướm, phía góc cuối vườn có một khóm hoa hướng dương, rất
nhiều bông nở liên tục... Té ra trồng bông trong vườn cũng có lợi
cho cây trái. Nhờ vậy mà mấy cây bầu, cây mướp, cây dưa, cây cà...
ra trái. Tui vẫn phải làm nhiệm vụ thụ phấn cho mấy cái bông, thế
nhưng cũng nhiều bông trên giàn cao, tui không thấy hoặc không
thể làm nhiệm vụ. Hihi. Vậy nên hôm qua, ra ngó ngó, dòm dòm ở
trong cái đám lá xanh um kia có một trái mướp ngọt, tròn trịa, mượt
mà đang ẩn mình...trốn. Tui liền hái xuống, may quá, nó chưa " too
old" (từ ngữ của cháu cưng tui hay nói về Bà Ngoại nó. Ví dụ khi nó
dance theo âm nhạc trong tv, tui làm theo, hoặc nó thấy tui tập thể
dục uốn éo mạnh quá, hay tui kéo bao gạo để đổ vô thùng, tui leo lên
ghế chưng bông trên bàn thờ Phật, bàn thờ Ông Ngoại nó... là nó la
lên, la mà đầy vẻ ân cần: No, no, Bà too old! Hehe, con gái nên nó hơi
nhìu chiện giống Bà Ngoại nó vậy mà!)
Cây cúc lá nhám ra hoa nhiều và rất "dai". Tui nhớ Chị Lệ đã nói như
vậy. Mà dai thiệt. Bông hoa nở trên cây có khi hơn tháng mới tàn. Vì
nó có nhiều tầng lần lượt nở bung ra. Còn tui chưng trên bàn thờ, thay
nước hoài và hái vào khi đã nở rộ, nên thường hai tuần mới bỏ xuống.
Trong cái khoảnh trồng bông ấy, có mấy cây hoa bươm bướm. Cùng là
loài hoa bươm bướm nhưng có mấy cây vươn cao, mạnh mẽ, thân mập
mạp, lại có những cây nhỏ, mảnh mai, lủm chủm phía dưới như một
đám con nít xúm xít rất dễ thương. Hình như hồi trồng mấy cây lớn
này tui đã bón phân từ trong đất nên có nhiều dinh dưỡng hơn. Nó lấn
lướt luôn cả mấy cây hoa cúc cao trong bọn. Vậy nên hoa thì vàng tươi,
ẻo lả mà thân thì cao, lá xanh um như trúc. Hoàn toàn khác với hoa
bướm bướm ở Đà Lạt mà tui đã từng quen thuộc suốt năm học lớp 12
trên đó. Người ta còn gọi là hoa sao-nháy. Chắc tại nhiều màu và nhấp
nháy, linh động như sao.
Nhưng nhìn hoa này, tui luôn nhớ tới tên một tác phẩm của nhà văn Võ
Hồng, đã đọc từ lúc còn rất trẻ, không nhớ nổi nội dung nhưng nhớ rất
rõ hình bìa. Đôi khi con người ta có những-sự-nhớ-rất-lạ-kỳ chỉ vì một ấn
tượng nào đó đã đến và không chịu trôi đi trong ký ức.