Tiện nghi công nghệ đã giúp con người ta gần nhau hơn. Và cũng giúp tìm lại nhau một cách diệu kì. Lớp 9A6 cũng đã được mình tìm ra như thế cùng với một số học trò của mái trường TNSP thân yêu.
Mỗi một thế hệ học trò, mỗi lớp chủ nhiệm đều để lại trong lòng Cô những dấu ấn khác nhau. Hồi đó, lớp 8A6 học với Cô gần trọn năm vì giữa tháng tư, các em thi HK2 là Cô nghỉ sinh em bé. Cơ duyên lại đến với Cô Trò mình vào năm sau, các em lên lớp 9. Phòng học nằm ở dãy ngang đã chứng kiến bao nhiêu là kỉ niệm của lớp, bao nhiêu buồn vui, hồi hộp, lo âu và cả những phút giây hạnh phúc của gia đình A6! Bốn tổ thi đua học tập và các phong trào, cứ mỗi cuối tuần là lớp trưởng Linh Khoa điều khiển giờ sinh họat cùng với các bạn tổ trưởng. Cô lớp trưởng thiệt là hiền nhưng bạn bè luôn yêu mến, đoàn kết, nên giờ sinh hoạt lớp không bao giờ căng thẳng mà trở thành những buổi ôn bài hay sinh hoạt văn nghệ không nghe cả tiếng chuông reo tan học! Phòng học lại nằm một nơi khá riêng biệt nên có khi thấy học sinh các dãy khác đã về hết hoặc lác đác vài bạn lớp nhỏ học buổi chiều đến sớm đứng thập thò, lớp mình mới vội ra về!...
Hai năm trước, dự tiệc cưới Trí Dũng, Cô mới gặp lại Thu Hương và vài bạn như Ngọc Anh, Trâm, Phương, Phúc... Các em bây giờ đều đã trưởng thành nhưng gặp lại nhau vẫn thân thương, hồn nhiên như một thuở... Cô nhớ hai bạn Khương và Phương, thân nhau như cặp bài trùng, hễ ở phía nào trong lớp có Phương vui nhộn là cũng có Khương đằm thắm, chững chạc kề bên. Hình như hai bạn ấy có sự bù đắp qua lại về tính cách, và vẫn chơi thân nhau cho tới bây giờ.
Nhớ Thiên Hương ngồi dãy cuối gần cửa ra vào, lúc nào cũng chăm chỉ cùng với Trâm, Thu, Bạch Liên... Lớp mình có nhiều bạn cao ráo và xinh đáo để! Nhưng Hương Thảo và Mai Thảo chỉ thích ngồi bàn đầu nên những lúc xếp chỗ ngồi luôn bị Cô bắt phải kèm theo một bạn nam có chiều cao khiêm tốn (Hồi ấy thôi, còn lên cấp 3 là các bạn ấy cao vượt hẳn). Hình như Mai Thảo ngồi đâu cũng bị Cô bắt "kèm cặp" Hoài Nam. Hình như lớp cũng có 2 Phú, mà Phú nhỏ thì bị Cô ép theo Hương Thảo. Hai Thanh Thủy Phạm cùng ngồi khoảng giữa cùng với Bảo Châu và Trường Huy. Nhớ Xuân Quang lúc nào cũng nghiêm trang với cặp kính trắng... Nhớ nhiều nhiều nữa mà không nói hết ra đây được....
Năm ngoái họp lớp, gặp lại được một số, ai cũng lớn, cũng trưởng thành. Cảm động nhất là Vân Anh và Ngọc Hân đã ra mắt gia đình nhỏ của mình với gia-đình-lớn 9A6 và các Cô. Đã có thế hệ thứ ba xuất hiện và sẽ lớn khôn như các em đã từng khôn lớn. Ơi! Thương quá học trò minh! Hôm ấy có Thế Anh vẫn dí dõm như hồi nhỏ và phong độ đến nỗi các bạn trêu ghẹo là diễn-viên-Hàn-Quốc! Còn Quốc Cường thì Cô không nhận ra vì cậu bé ít nói, hay bẽn lẽn ngày xưa giờ hoàn toàn khác: chững chạc, mạnh dạn, trưởng thành với cương vị công tác của mình. Có một người mà gần hai mươi năm qua vẫn giữ được nhiều nét như hồi lớp 9 là bạn Quân. Đến gặp Cô vào buổi tối để mời họp lớp, em vẫn giữ thái độ cung kính, lễ phép như cậu bé ngày nào dù em đang có vị trí vững vàng trong xã hội! Các Cô mong được nhận tin vui của em đó Quân ạ. Có lẽ lớp mình chỉ còn mình em là kén chọn hơi lâu!
Bây giờ đang giữa mùa Hè, thời điểm công bố kết quả lớp mười, cái khoảnh khắc đầy lo âu và chờ đợi của các em mười chín năm về trước. Tâm trạng ấy giờ đã xa. Cuộc sống của mỗi người chúng ta cứ thay đổi và tiến triển theo từng ngày, từng giai đoạn trong đời người theo qui luật. Nhưng có lẽ sẽ giảm bớt đi ý nghĩa nếu chúng ta không có những giây phút nhớ về kỉ niệm của một thời, cái thời đẹp nhất khi "ngày hai buổi tới trường" với bạn bè hồn nhiên, với gốc phượng sân trường giữ lại của tuổi nhỏ chúng ta vô vàn kỉ niệm. Có thể giờ đây Ngọc Hân bận rộn với công việc của một bác sĩ ở bệnh viện Ung Bướu; Lê Quân, Quốc Cường đau đầu với những công trình dự án giao thông; Thiên Hương, Thủy Phạm ở rất xa đất nước với cuộc sống ổn định; Hồng Khả vừa trải qua những ngày ở Nhật; Hay vài bạn nào đó sắp lên đường hoàn tất chương trình PhD. ở nước ngoài... thì chúng ta vẫn cần có những khoảng lặng cần thiêt để hồi ức về mái trường xưa. Nhớ buổi liên hoan cuối năm lớp chín đã có những người bịn rịn không về, đã ngồi lại với nhau bên gốc phượng già trong khuôn viên sân giữa, lấy kẹp tóc khắc lên thân cây những dòng chữ của một thời. Ngây ngô lắm nhưng cũng quý lắm để cho lòng cảm giác yên bình.
Hàng phượng trong khuôn viên sân giữa ngày xưa ấy theo thời gian đã được thay bằng những cây phượng khác. Phượng đã lớn lên, đã ra hoa tô điểm mùa hè, tô điểm mái trường xưa. Vẫn còn đâu đó dòng chữ trong kí ức mỗi người. Cho nên mỗi lúc ngang trường, nhìn hoa phượng nở lòng ta lại bềnh bồng kỉ niệm...
Viết cho lớp 9A6 (1994-1995).
Nhắc lại những kỉ niệm cho tất cả lớp
nhưng Cô không thể nhắc hết tên của các em.
Nhắc lại những kỉ niệm cho tất cả lớp
nhưng Cô không thể nhắc hết tên của các em.
Cám ơn cô đã dạy dỗ em nên người. Chúc cô luôn mạnh khỏe và vui vẻ.
Trả lờiXóaHữu Phúc, học trò "nhỏ" của cô
Thưa cô em là Phương đây,
Trả lờiXóaEm chúc cô nhiều sức khỏe và luôn vui vẻ. Em hồi này hơi "quá khổ" ko quậy bằng bạn Khương đâu. Gần hai mươi năm rồi mà cô vẫn nhớ tụi em, thật cảm động quá, tụi em cũng không bao giờ quên những kỷ niệm thơ ngây đẹp đẽ bên mái trường TNSP và bên cô. Mong có ngày sẽ được 1 buổi họp mặt để được trò chuyện nhiều hơn. Dũng...chừng nào..?