Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013
Đôi khi nắng qua mái hiên....
Đôi khi nắng qua mái hiên...làm tôi nhớ...
Đã hơn hai tuần mà cứ ngỡ mới hôm qua...
***
Biết bao nhiêu điều muốn nói với bạn bè về người-thân -yêu-đã-về-cõi-thiên-thu.
Sự ra đi nào cũng để lại nhiều thương tiếc và hụt hẫng.Dù đã trải qua mười hai năm
đau yếu nhưng Ba vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần ấm áp cho Mẹ và các con. Ba vẫn
hiện hữu trong mái ấm gia đình để các con vẫn tự hào về cái-nóc-nhà-vững-vàng ấy.
Để Mẹ đi đâu vẫn có tâm trạng nôn nóng vội vàng về vì có người đang đợi ở nhà....
Và để mỗi sớm mai thức dậy,Mẹ tự hỏi mình: hôm nay sẽ cho Ba ăn món chi hè ?
Những năm đầu, sau khi chữa
trị tích cực,Ba hồi phục tốt nên
đã đi xe đạp ra đến quận1 .Có
lần lạc xuống bên kia cầu Sài-
Gòn,phía Thảo Điền.Khi được
người gác cầu gọi về ( lúc nào
trong túi áo Ba cũng có tấm card
của Mẹ ghi tên Ba và nhờ nhắn
về theo số điện thoại),Mẹ đã nhờ
hai người bạn dạy chung trường là Cô Thượng và Cô Chính nhà ở Thảo Điền ra trạm gác
chuyện trò trấn an Ba trong lúc chờ Mẹ đến đón Ba về. Giờ đây hình ảnh nét mặt hớn hở
của Ba khi đang ngồi với hai người bạn thấy Mẹ đến,ríu rít giới thiệu :"Má Tú đó!"như đang
hiện lên rõ rệt...
Rồi những lần Ba đi lạc,đợi mãi không thấy về. Mẹ tất tả khắp nơi để đi tìm.Có khi tìm
thấy đang ngồi ở nơi nào đó với những người tốt bụng.Nhưng cũng có khi tìm không ra,
đang thấp thỏm lo âu...thì Ba lại dắt xe về ! Im lặng ,hỏi hoài không nói gì. Mãi lâu sau
mới cằn nhằn như thể thanh minh: Tụi ngoài đường không biết gì ! Hỏi đường Nguyễn
Công Trứ về nhà mình mà nó chỉ lung tung! Lúc ấy Mẹ mới hiểu Ba đã nhớ lộn tên
đường nên đi lạc!..
Theo thời gian,dù Mẹ chăm Ba rất kĩ lưỡng,không để có tai biến lần hai nhưng tuổi tác
ngày càng cao,trí nhớ ngày càng giảm.Ba ít nói hơn và Mẹ trở thành người kể chuyện
cho Ba nghe.Nói với Ba câu dài nhưng chỉ được nghe Ba trả lời câu ngắn và qua ánh
mắt, qua cái nắm tay...
Mẹ đã quen với những sinh hoạt của Ba như thế nên không hề nghĩ tới phút giây Ba
muốn từ giã Mẹ.Mấy tháng sau này Ba muốn Mẹ luôn ở gần bên Ba.Muốn nói với
Ba rằng Mẹ phải đi làm gì đó,nắm tay Ba,Ba níu lại chẳng muốn rời...Cũng may là
Mẹ có chị phụ giúp việc nhà để hơn hai tháng qua,Mẹ tập trung thì giờ vào việc chăm
sóc Ba chu đáo hơn thôi...
***
Vẫn biết ai rồi cũng phải lên chuyến xe đời giã từ cõi tạm nhưng sao lòng cứ nghe nhói
một nỗi buồn. Kinh Phật dạy rằng không được khóc thương để người ra đi nhẹ nhàng,
thanh thản.Xin nén nỗi buồn để Ba ra đi không vướng bận,không âu lo , không nuối tiếc
điều chi. Ba đã được quy y với Pháp danh Hồng Quang, đời thứ 42, Phái Thiền Tông...
Xin cầu nguyện cho Ba sớm siêu thăng tịnh độ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Rat mung khi thay Nhu Mai cham soc lai La Co Than Yeu ! Nhu Mai a ! Co mat mat nao ma khong don dau ? O mot noi vinh hang nao do M nghi Anh Ha van hang mong Nhu Mai duoc an binh . Boi the vi Anh , vi cac con , vi chau va vi cac ban Nhu Mai can bao trong giu gin suc khoe ,Nhu Mai oi ! Sinh ky , tu quy , cac chau an tam khi thay Me vung vang do nhe Mai . Mong Nhu Mai luon vung tin trong cuoc song . Than ai !
Trả lờiXóaMai ơi.
Trả lờiXóaHy vọng giờ này Mai đã ngủ ngon. Bây giờ là 11:28PM .Thứ Năm, 5/9/13
Sáng nay ghé để thắp một nén nhang tạm biệt anh Hạ vì ngày thứ 49 của Anh - Vân không đến được . Nghe Mai kể chuyện những ngày vừa qua . Buồn và mệt mỏi- Rồi nghe Mai bảo: Về làm chi vội quá, ngồi chơi xí nữa đi ....Giá không đi cùng với Oanh, Vân sẽ ngồi lại với Mai một chút. Nhưng tụi này vừa đi tái khám về và Oanh nói mệt ...
Hôm rồi đi ăn chay, Vân có chép lại mấy câu này, giờ gửi Mai đọc nghe . Vân không khuyên Mai bớt buồn hay ráng vui đâu. Vì Mai Nguyễn đã nói là chỉ mong Mai được An Bình . Ừ , phải thật An Bình nhé Mai .
Dù vẫn biết : Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ...
Thương Mai lắm
Ta vui buồn cùng nhật nguyệt
Ta tâm sự với dòng sông
Ta dạo chơi trong sinh tử
Chợt thấy mình thong dong .....