Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013
Cần thiết
Gần hai ngày không có wifi,cảm thấy bứt rứt và thiếu thiếu...
Buổi tối mấy bà cháu làm việc chăm chỉ hơn. Các cháu è cổ ra mà đọc sách, học bài,
đọc Anh văn...Bà thì ngoan đạo tụng Kinh Địa Tạng,nguyện cho Ông sớm được thấy
ánh hào quang của Đức Di Đà.
***
Bà hỏi cháu: Không có mạng , con thấy thiếu thiếu gì không? Cháu thưa : Dạ, không
có gì đâu Bà, bình thường thôi Bà ạ.
Nghe cháu nói vậy nhưng không phải vậy! Vì chính Bà cũng thấy mất đi một nhu cầu
mà! Huống chi các cháu cần sử dụng truy cập tài liệu học tập, liên lạc với bạn bè.
Mới cách đây mấy hôm,buối sáng các cháu đi học hết rồi,là Bà đã xong công việc và
cúng buổi sáng cho Ông.Cô phụ giúp việc nhà tới, hướng dẫn xong. Bà ngồi vào bàn...
Vô fb của Chương,thấy một loạt cmt của cháu và bạn bè, nào là hỏi thăm bài vở, trêu
chọc nhau, có cả nhát ma nữa! Bà liền cmt mấy câu cho vui, nhắc chừng các cháu và
bạn bè lo học và đi ngủ sớm(dù khi Bà cmt đã là 9g sáng của ngày hôm sau,lúc này tất
cả đang ngồi ngoan học hành trong lớp).Cô Tú vô fb Bà thấy hiện-tượng-lạ là cách mấy
giờ sau Mẹ mới cmt mà bảo đi ngủ sớm là sao !?Bèn hỏi Mẹ nhưng Mẹ cũng không giải
thích được sao kì cục rứa! Cuối cùng cũng nghĩ ra là mẹ 'tằng hắng" vậy để các teen tập
trung lo học hơn. Haha,lí do chính đáng.Con gái cảnh báo : Các teen sợ Mẹ luôn!
Vậy mà lời cảnh báo có giá trị.Mẹ thấy băn khoăn,xen một chút hối hận vì đã nông nổi(!)
hù sắp nhỏ.Trưa, Chương và Triết đi học về, Bà kể lại tâm trạng.Hai cậu bé thông minh
vui vẻ nói là không có gì đâu Bà, tụi con vui khi có Bà quan tâm. Riêng Bà thì áy náy sợ
bạn bè thấy các cháu "được" quan tâm kĩ quá rồi không dám chơi thân thì ....Bà buồn!
Vì thế, Bà bảo Chương nói với các bạn " Bà của tớ hiền lắm, rất thích chơi với các bạn
teen nên đó là cách làm quen đấy, không có gì đâu!" Rồi ba bà cháu nhìn nhau cười...
Tối hôm ấy,Bà lên phòng lúc hai đứa đang học bài tầng dưới,Bà vô fb,thấy có ít bạn cmt
hơn mọi hôm. Bỗng dưng cảm thấy hơi nao nao buồn...Bà thiệt là khó hiểu!
Và hai hôm nay đường dây bị trục trặc,mới nhờ FPT đến sửa và nâng cấp. Phát hiện đầu
tiên là bị chuột cắn phía ngoài ô-văng tầng trệt.Mới sửa xong là vô blog liền!
Chương và Triết là hai cháu-Ngoại-nuôi,con của học trò cũ của mình ở Mỹ Tho ngày xưa
đồng thời là học trò ruột của Tuyết con nên có một thân tình như ruột thịt. Hơn nữa có
những kĩ niệm gắn bó khó giải thích như một sắp đặt của Ơn Trên. Những ngày Ông trở
bệnh, Mẹ của Chương và Triết đưa hai con lên nhập học trường PT Năng Khiếu,thấy vậy
nên đã ở lại như những đứa con trong gia đình,săn sóc,chăm lo chu đáo cho đến khi xong
đâu đó mới về...Qua những lúc như vậy càng thấy trong cuộc đời này, người ta đối với
nhau bằng tấm lòng và tình cảm là cần thiết và quan trọng biết bao!
***
Cũng vì cái vụ truc trặc wi fi mà Bà không liên lạc được với bạn bè.Bà rất muốn đưa bài
thơ của cuộc hội ngộ các Ông Bà bạn cũ lên đây mà chưa được.Lòng nôn nao gì đâu...
Thế mới hiểu được bạn bè là cần thiết, các con cháu cũng vậy.Sao Bà lại "tằng hắng" để
các teen của Bà lại sợ Bà thế nhỉ?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaCon yêu Bà lắm ạ...
Trả lờiXóa