Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

Niềm vui nho nhỏ





Một ngày nọ, bà Ngoại đi chơi với mấy người bạn cũ, vắng nhà 2 ngày mới  về, Mẹ thằng Tũn nói: Tũn biết đạp xe rồi, Bà biết chưa? Vậy hả? Giờ mới biết nè!
Mèn ơi, công lao bà Ngoại khòm lưng đẩy bấy lâu, dụ dỗ, khích lệ, làm bộ giận dỗi, hù dọa..v..v..đủ thứ mà cứ ...thở dài, thở ngắn, thở hổn hển...: chừng nào mới đạp được đây con! Vậy mà chỉ cần một buổi sáng chủ nhật, thằng nhỏ nói với Mẹ nó: Mommy, Tũn push pedal, push pedal! Và chạy tới chiếc xe đạp. Thế là ngồi lên xe, đẩy cái bàn đạp tới, chiếc xe quay bánh ngon ơ! Thiệt là...

Nhìn thấy hoa bên đường, muốn xuống xe
Hồi xưa, xưa gần, Mẹ nó học lớp 8 mới tập xe đạp. Cứ cà nhắc, cà nhắc hoài. Ban ngày thì đường trước nhà xe cộ đông đúc, đâu dám cho ra, trên lề thì chen chúc chật chội. Sáng sớm cho dắt xe cà nhắc ven lề đường, một lần dừng xe bên kia đường để quẹo về, bỗng có mấy đứa coi mặt có-vẻ-không-đàng-hoàng, rà rà tới, Ông Ngoại, Bà Ngoại Tũn bây giờ lật đật vừa chạy tới vừa la Ê, ê, làm gì đó! Rồi người dắt con, người dắt xe về, tụi nó cũng 'dọt" đi. Hú hồn, chắc tụi nó biết mới tập xe, mà chiếc xe Martin mới keng nên có-ý-đồ-gian-dối gì đó!
Vậy cho nên, trong mùa hè đó, cả nhà vô trường có sân rộng tha hồ tập đạp. Một lần, sau hai, ba ngày vô trường đạp cà nhắc, bỗng dưng đạp tròn được một cái! Bà Ngoại đang ngồi ở phòng giáo viên, Dì nó bây giờ, chạy ào vô la lên: Chị đạp được rồi! Cả nhà mừng húm! Tíu tít, hân hoan...
Giờ thì thằng nhỏ! Dù đạp xe có hai bánh nhỏ đỡ hai bên nhưng cũng thật là gian truân! Vượt qua được cái ngưỡng đầu tiên rồi! Là niềm vui của Cha Mẹ nó và các Ông Bà của nó.
Thằng nhỏ đang đạp xe, nhìn bên đường thấy hoa dại, xuống xe hái hoa tặng Mẹ :)
Con dì của nó thì biết đạp xe từ lớp 2 lớp 3 gì đó. Rút kinh nghiệm từ con chị nên Mẹ cho con em tập xe từ nhỏ. Mới lên lớp 2 là Ba Tú- Ông Ngoại Tũn- không được khỏe, Bà Ngoại cũng phải sắp xếp, dạy sao cho con cái biết được cái gì tốt cái đó. Ơn Trời, cũng có biết dạy như thế nào đâu! Tụi nó thấy Mẹ vất vả nên cũng biết tự học hỏi và mạnh mẽ để mẹ còn yên tâm lo việc lớn hơn vậy thôi mà.
Nhưng cũng lớp 9 mới cho đạp xe đi học, cũng chạy-show-học-thêm bằng xe đạp, có hôm phụ huynh thấy vậy ngõ ý muốn chở giùm cùng con gái Cô ấy đi chung xe nhưng nó xin cám ơn, từ chối... Buồn cười, sau này khi lên lớp 10, Mẹ tập cho đi xe gắn máy. Lên 12, chiều tối học Anh văn từ quận 1 chạy thẳng qua ĐH Bách Khoa ở Phú Thọ, quận 10 học luyện thi tiếp. Trời mưa ầm ầm, đường ngập nước. Mười giờ đêm. Mẹ vừa trông Ba vừa đợi cửa. Con về, ướt nhẹp. Kể chuyện khi chiều mưa lớn, giông, sấm chớp ầm ầm, vừa đi con vừa cầu: Trời đừng mưa lớn nữa, để cho con về nhà với Mẹ con!  Hihi...Hồi mới chạy xe máy Mẹ cũng cứ lo âu, thấp thỏm, nhắc chừng con cẩn thận.


Thứ 6 tuần qua, nó nhắn qua cho Mẹ và các chị nó: Ng passed road test rồi mannn. Con nhỏ thiệt là...kiệm lời! Kỳ trước, lần đầu thi không đậu, nó chỉ nhắn tin: "Nó" rớt rồi mọi người ơi! Rồi lúc nào đó nói chuyện điện thoại, Mẹ hỏi, nó chỉ bảo chừng nào đậu sẽ báo cho mẹ biết. Hôm trước, kể với Mai Xinh, Mai cũng nói hồi đó bạn ấy thi mất mấy lần mới qua. Mẹ kể cho nó nghe, nó cười bảo chắc con vượt kỉ lục Cô Mai quá!


Cuộc sống luôn đòi hỏi chúng ta phải cố gắng, đi tới cũng như hồi nhỏ vẫn nhớ câu " Sự học như con thuyền ngược nước, không tiến ắt phải lùi " để luôn tự nhắc nhở mình không được buông xuôi... Giờ mẹ già rồi, an phận. Mong các con, cháu vui khỏe, lạc quan, sống có trách nhiệm và cầu tiến là mừng. Và chúng ta phải luôn biết ơn Trời Phật đã ban cho tất cả mọi người trong cuộc đời này những niềm vui dù là những niềm vui nho nhỏ.

Hihi, giống con thằn lằn leo trên tường á!
Chủ  nhật,thằng cháu ra park gần nhà chơi


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét