Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2018

Trường cũ mô rồi?






Đó là hình ảnh ngôi trường làng ngày xưa giữa thành phố Sài Gòn đầy ắp kỷ niệm buồn vui một thời dạy và học của Thầy trò chúng tui.

Thật ra, không phải nó mất đi đâu mà tên trường đã đổi và ngôi trường nhỏ đã được phá đi để làm lại một tòa nhà rộng lớn, hoành tráng hơn cho phù hợp với
sự phát triển của thành phố mà thôi. Nhưng tâm lý hoài cổ của người già( mà lớp trẻ, học trò cũng có ý niệm ấy) đã hành hạ những tâm hồn già nua của tụi tui  chút xíu vậy mà.

Giống như 2 đứa trẻ lạc loài. 
Hôm về thăm quê nhà, không dám ghé vô ngôi trường mới, sợ kỷ niệm nó bắt mình mất ngủ vài đêm. Thế nhưng khi đến Nhã Hạnh rủ đi ăn chay, đợi taxi lâu quá, đứng trước trường, Hạnh kéo vô chụp tấm hình không bỏ lỡ dịp.
Ừa thì chụp. Nhưng nhờ ông bán căn tin từ xưa giờ, ông nói không biết chụp. Chạy tới mấy người thợ, nhờ bấm đại vài tấm cho có. Đúng là miễn cưỡng nên tấm ảnh vô hồn. Trong lòng tui cũng trống trơn, vô cảm.


Tưởng chỉ có lúc đó thôi, khi đi khỏi nơi ấy, nhìn lại hình ảnh cũ, chắc chắn sẽ có ít nhiều cảm xúc vì nhớ tới khoảnh khắc nơi chốn thân quen. Thế nhưng giờ đây, sau hai tuần cứ ngầy ngật bởi múi giờ lệch và chập chờn trong tiềm thức biết bao hình ảnh thân yêu, quen thuộc nơi quê nhà... Tuyệt nhiên cảm xúc về ngôi trường ấy không hề có.
Tiếc! Không phải tiếc cho cái cũ nhỏ bé đã không còn nữa vì đó là qui luật, phải thay đổi to lớn hơn, phát triển hơn là điều đáng mừng chứ. Tiếc cho cái sự êm đềm, nhã nhặn từ cây cối cho đến màu sơn đã không được trân trọng, gìn giữ và kế thừa!


Cho đến hôm qua, nhân cô cháu dâu bên chồng hỏi cái-sự-đánh-vần-công-nghệ -giáo-dục mà trường Thực Nghiệm Hà Nội dạy, cô ấy tưởng tui là GV trường đó nên hỏi tui trên fb. Vì thấy có sự hiểu lầm chữ Thực Nghiệm nên tui đã trả lời. Nhân đó, chị Ngọc Mai cũng đã vô giải thích rõ về nguồn gốc Trường và chữ TN có từ bao giờ.( Trước 1975 trường có tên là Thực Hành Sư Phạm, một bộ phận của trường Sư Phạm Sài Gòn...sau 1975 mới có tên Thực Nghiệm, và năm 2010 cũng đã đổi tên) Thật ngậm ngùi khi đọc những lời giải thích của Chị...


 Tui nhớ sân trường đầy bóng cây xanh. Cái khu vườn bán nguyệt ở phía trước cột cờ  hai cây liễu lúc nào cũng mướt xanh. Có lúc vào mùa hoa nở những chùm đỏ đong đưa mềm mại. Ở đó cũng có cả một vườn mai mà mỗi dịp chuẩn bị nghỉ Tết, Chị Thịnh đã bón phân cho kịp nở vàng rực để giáo viên ngắm trước lúc Xuân về. Tui nhớ khoảng sân giữa có hàng phượng già, nhiều loài hoa khác cũng được chăm chút kỹ càng, hoa nở mùa nào loại đó. Làm sao quên được những ngày coi thi học kỳ 2, ngồi trong phòng thi mà lòng bâng khuâng nhìn hoa phượng nở. Những chùm phượng đỏ lấp ló, dè dặt sau cơn mưa đầu mùa, để rồi nở rộ, rực rỡ cả vòm cây trong những ngày ôn thi chuyển cấp... Ôi cái thuở lòng ta còn rạo rực, bâng khuâng, buồn vui theo những buồn vui của học trò!





Tui cũng nhớ lắm hàng cây hoa cườm thảo vàng trước dãy phòng học nằm bên hông phòng Giáo viên và Ban Giám Hiệu. Vào mùa hoa nở rụng vàng khắp mặt sân trông như một tấm thảm mà có khi trễ giờ dạy, tui thường đi bao phía sau phòng Ban Giám Hiệu,rảo bước nhanh về lớp có học sinh đang đợi nhưng lại rón rén như không muốn giẫm trên hoa! Cũng hàng cây này, vào mùa lá rụng, mỗi khi có làn gió nhẹ thoảng qua, những chiếc lá li ti bay theo gió...Đôi khi đang giảng bài bất chợt nhìn ra, Cô Trò đều "ồ" lên thú vị. Hoặc ngồi trên bàn Giáo viên nhìn học trò làm bài kiểm tra, bất chợt Cô nhìn ra thấy lá bay theo chiều gió, mỉm cười một mình, không ngờ nhìn xuống cũng bắt gặp vài đôi mắt cũng đang "lơ đễnh" như thế trong lúc làm bài. Lại có cái mỉm cười đồng cảm...


Giờ đã xa! Không phải vì khoảng cách địa lý hay thời gian mà xa quá về quan niệm và mỹ học! Cái đẹp đã thay đổi, mọi giá trị đã thay đổi. Vậy nên tốt hơn là chỉ để trong lòng và những tâm hồn đồng điệu, chút xíu sẻ chia.

Thôi hãy cất giữ những ngày tháng cũ trong rương hành trang kỷ niệm của mỗi người...












2 nhận xét:

  1. Nhớ cô Mai lắm! Ngày xưa đi học cô dạy em lối diễn văn song hành và qui nạp. Em quên bài qui nạp rồi, nhưng vẫn còn nhơ hơi hơi bài song hành. Để viết xem coi cô còn nhớ không nha!

    Hè về, hè về. Hè về trên ngàn hoa phượng nỡ. Hè về bằng những cơn mưa đột ngột đầu mùa...Nhưng riêng tôi, hè về bằng những nỗi buồn man mác nhớ thầy nhớ bạn.

    Cảm ơn tri thức cô truyền lại cho chúng con. Xin chúc các thầy cô một lời chúc tốt lành nhất. Huỳnh Phi Long (9A3 -1991)

    Trả lờiXóa
  2. Thiệt là vui và ấm lòng khi đọc những dòng này. Cô nhớ ngay tới con, nhớ lớp 9A3 năm ấy. Cậu học trò rất dễ thương, ở ngay hai căn phố trước cổng trường nhưng luôn được Chị dẫn vào tới lớp! Cô cũng đã từng dạy một nhóm ở nhà con. Con đi du học từ rất sớm và có về ghé thăm Cô... Giờ chắc đã trưởng thành lắm. Cám ơn con còn nhớ các Thầy Cô. Chúc con và Gia đình mạnh khỏe, bình an, thành công và hạnh phúc nhé!

    Trả lờiXóa