Ngày xưa, khi học ĐHSP, những giờ học chữ Nôm thiệt là thót tim
vì sợ Thầy Lê Hữu Mục. Thầy uyên bác, tài hoa và nghệ sĩ quá! Các
bạn trong lớp thì giỏi quá, ai cũng "uyên thâm". Chỉ có vài người, là
hơi dở, ( tui dở nhất ) trong đó có tui và mấy chị lớn, chị thì đã có gia
đình nên bận rộn, chị thì đã đi dạy một số giờ ở trường tư dưới tỉnh
gần hoặc vùng ven Sài Gòn...Tui chẳng có chồng con gì và cũng chẳng
dạy dỗ ai nhưng học vẫn lơ-tơ-mơ, nhất là những giờ "vẽ" chữ Hán, chữ
Nôm. Hồi đó có một chị được Thầy"chiếu cố", vì chị hay cười một mình,
mỉm cười với không gian. Thầy gọi lên bảng viết những câu thơ bằng chữ
Nôm ( như dạng trả bài vậy mà!). Chị thường là không viết được. Thầy
lại kêu anh lớp trưởng lên viết. Có lần Thầy đọc và anh viết một cách
trôi chảy, trơn tru, lã lướt câu thơ của Thâm Tâm bằng chữ Nôm:
" Đưa người ta không đưa sang sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Nắng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong"...
Thầy rất bằng lòng với anh học trò giỏi của Thầy. Rồi Thầy bảo hai
người đứng đối diện nhau, trước lớp, trước bảng đen để chị nhìn vào
anh lớp trưởng và nói "Tôi ngưỡng mộ anh!" Và thế là cả lớp cười một
trận ngã nghiêng,thoải mái! Thầy cũng cười. Thầy tui không hề có ác
ý hay thành kiến gì đâu! Đó là một nét phong cách và nghệ thuật dạy
học của Thầy.
Không khí căng thẳng trong lớp nãy giờ tan biến, những khoảnh khắc
thót tim cũng không tồn tại nặng nề lâu. Chị bạn trong lớp tui rất hiền
và ít nói. Nhưng chị có tật hay cười một mình. Vậy cho nên, lâu lâu Thầy
lại chọc một câu khi thấy học trò hơi thiếu tập trung: Chị ấy đang cười
với không gian! Thế là khuấy động không khí trong lớp học.
Sau này, trong cuộc đời dạy học của tui, tui đã được thừa hưởng một
chút những-nét-tinh-hoa của quý vị giáo sư đã dạy tụi tui, đem áp dụng
vào nghề nghiệp của mình và đã đi vào tâm hồn của học trò tui. Còn
đồng nghiệp nghĩ gì, nói gì...kệ họ! Hihi.
Tự nhiên hôm nay nhớ câu nói của Thầy và nghĩ tới những người bạn một
thời chung học. Thật ra, lâu nay thỉnh thoảng cũng nhớ tới. Nhưng hình
như theo với thời gian, tuổi tác, sự trải nghiệm trong cuộc sống, kể cả cái-
sự-hiểu-về-nhau, nó làm cho những cung bậc cảm xúc đôi khi thay đổi và
độ vơi đầy không giữ một lằn mức như xưa.
Thiệt là...tui "ở không" quá,nghĩa là rãnh quá! Chuyện của ai đâu cũng
đem vô não trạng của mình rồi băn khoăn, buồn vui ưu tư theo nó!
Có lúc lại vô duyên đi ưu tư khi gặp trường hợp một người quen khác,
giống như trường hợp của cô bé học trò tui ngày xưa-học trò già, 60
tuổi rồi- mà quan niệm của họ, tui không hiểu nổi! Suy đi nghĩ lại thì rõ
ràng đó là sự lựa chọn của họ đó chớ! Sao lại than thở hoài! Cuộc sống
nặng nề, khắc khoải hoài vậy thì còn gì vui?
Mà khi đã không thấy vui thì cứ đi tìm hoài, biết đâu có niềm vui mà tìm
thấy được. Thế giới bao la mênh mông. Mình đâu phải là cái đinh. Rồi cứ
ngoái cổ nhìn hoài. Chi cho khổ vậy!? Thế thì làm sao thấy được hạnh
phúc mình đang có? Bởi lẽ họ có bằng lòng chút xíu nào về hiện tại đâu!
Vậy nên một chiếc dép trong chân lỡ lột ra vứt đi rồi mà cứ loay hoay
hoài trong suy nghĩ, thiệt là khó hiểu quá đi!
Với tư cách là cô giáo, cô giáo mà "nó" rất yêu từ xưa (hi hi), tui la "nó"
(làm như mình hay lắm! "nó" nghe xong rủa thầm trong bụng cũng nên!)
rằng nên sống thực tế xíu đi! Đừng nghĩ về bản thân mình nhiều quá!
Đừng tính thiệt so hơn! Đừng thấy cánh đồng bên kia đầy cỏ màu xanh
mà chỗ mình đứng thì cỏ lại úa vàng. Rồi dẫm lên cho nó nát luôn để
chạy tìm đồng cỏ xanh phía trước! Mèn, tui đã từng thấy vài trường hợp
như rứa từ những người quen biết.
Có khi tui cũng xin can nhưng ai cũng muốn lột chiếc dép liệng để đi giầy
cho nó ...sang và nó êm chân! Thậm chí sẵn sàng muốn bước chân không
trên đồng cỏ xanh nhìn thấy phía trước cho nó...lãng mạn! Rồi cuối đời, cứ
loay hoay đi tìm chiếc dép hoài Trời ạ! Tui ỷ thế mình là cô giáo "nó" hồi
xưa, giờ lại được "nó" tâm tình trao gởi nên mạnh miệng lên mặt dạy đời.
"Nó" chỉ im lặng nghe...và thổn thức...rồi than! Vậy chớ lát nữa "nó" rủa
thầm tui u mê và đạo đức giả thì tui cũng đâu có biết! Hehe.
Đêm nay mưa. Mưa và có gió. Nằm nghe mưa rả rích ngoài kia, hơi lạnh
cũng tràn vào mọi nẻo. Tự dưng suy nghĩ miên man chuyện của người ta
rồi chép miệng, lại lãm nhãm một mình. Ngồi dậy khua chân tìm đôi dép
mò ra pha ly trà sâm nóng uống. Không dám uống trà và uống cà phê
giữa đêm. Lại ngồi trong đêm nghe mưa tạnh dần. Cười một mình. Cười
với không gian. Và lại lan man nhớ tới khái niệm-cười-với-không-gian
thời còn đi học. Chị bạn đồng môn nhưng không đồng niên từng cười với
không gian vào lứa tuổi đôi mươi vì lý do gì tui không biết. Còn tui, cười
một mình trong đêm mưa ở tuổi u bảy mươi. Nụ cười vu vơ vì không hiểu
sao nhiều người khó hiểu thế!
Mà thôi, cứ vậy đi. Cười ngây ngô một mình. Cố mà hiểu chi chuyện của
người khác! Hiểu sai thì phiền lắm ạ.
Nụ cười ngu ngơ. Như không biết gì.
Không biết gì nên đừng phán xét. Hi hi...
Tùy quan niệm sống của mỗi người...
Mượn tấm hình cũ, có nụ cười của bà già ngơ ngơ như không biết gì mà sao thấy giống như lên đồng Trời ạ! |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét