Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2018

Thật lòng không biết nói gì...





                                            Tặng bạn tui, Nguyễn Dzoãn Cẩm Vân.

Sáng nay hơi lạnh của mùa Thu
tràn qua song cửa. Lớp sương mù
bên ngoài lất phất rơi trong gió.
Giống bụi bay mà cũng giống mưa.

Tui hỏi bạn mình đã ổn chưa?...
Hỏi qua đáp lại bằng Viber.
Những câu rất ngắn nhưng tròn ý
Đôi chỗ có vần nghe như...thơ!...

Mà thơ chi nhiều nỗi ưu tư
Nghe bâng khuâng quá!- Biết sao giờ?
Thôi đành khách sáo lời chia sẻ,
Bởi địa lý chừ xa - rất xa!

Muốn cầm tay bạn nói đôi câu,
Mong nỗi chông chênh rồi qua mau,
Với kỷ niệm thuở còn đi học
Cũng phiêu bồng thôi! - Không gì đâu!

Không biết nói gì nên làm thinh.
Khó sẻ chia câu chuyện bóng hình!
Ngàn năm nước chảy, mây soi bóng,
Vách núi thì muôn đời chênh vênh!

Điều phải qua, giờ cũng đã qua...
Bụi thời gian âu sẽ xóa mờ...
Về-thu-xếp-lại, an tâm sống,
Hỷ xả thân bình, trí thảnh thơi.

Thật lòng...không biết nói gì hơn,
Chỉ nhắc bạn tui cạn nỗi buồn.
Cỏ cây vươn phía Trời chia nắng,
Tỉnh thức tâm vì vọng tiếng chuông...

                  Phan thị như Mai
                                                  Houston, Nov, 09, 2018
(Ảnh trên Net)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét