Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2018

Một bông hồng cho học trò tui




Nhiều năm nay, cứ mỗi khi ngọn gió đầu Đông hơi hơi se lạnh,
Sài Gòn có những sợi nắng ấm áp trải trên khắp nẻo đường và
hàng cây cao rãi lá vàng, gió thổi cuốn trên mặt đường kêu xào
xạc...tui được nghe ríu rít những lời chúc của học trò...
Bây giờ, ở rất xa nơi cũ và ngày tháng cũ, vẫn rộn ràng, ríu rít
những con chữ, những âm thanh đến với tui...
Tụi nhỏ chưa quên Cô của chúng nó!
Cuộc sống vốn có những qui luật. Hiểu được thì con người ta sẽ
cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Ví dụ như khi mình đã rời xa bục giảng,
rời xa nơi chốn thân quen...thì mọi cái đều sẽ dần dần phai nhạt.
Đừng bắt người ta phải nhớ, phải nghĩ đến mình. Vì tự bản thân
mình suy ra cũng thế thôi. Nói theo sự hiểu biết còn khiêm tốn
của tui về Phật pháp thì gọi là tùy duyên vậy đó mà! Ở một góc
độ khác thì tùy tâm, nghĩa là tùy theo tình cảm của mỗi người có
dành cho nhau không.
Tui nợ tụi nhỏ, học trò tui, có những đứa giờ đầu đã bạc, những năm
tháng dạy học, tụi nhỏ dành cho tui nhiều tình cảm quá! Từ những
ngày mới ra trường, dạy học trò thua mình sáu, bảy, tám tuổi cho
đến lúc về nghỉ hưu, thế hệ cuối cùng tui dạy nhỏ hơn con út mình
vài tuổi. Học trò, phụ huynh dành nhiều tin yêu và tình nghĩa cho tui.
Tui nợ tụi nhỏ sự trân trọng cất giữ những kỷ niệm, dù rất nhỏ, của
một thời, mà có khi nhìn lại, tui cũng không nhớ nữa. Hôm Hè, về
VN, một số lớp đã tìm cách gặp tui, họp mặt với lớp. Thật tình, tui
rất ngại phải họp mặt bạn bè hay học trò ăn uống ồn ào. Và gặp
người này không gặp được người kia...sẽ mất mát, tổn thương tình
cảm nên tui không chủ trương (mà biết người ta có muốn họp mặt
hay không).
 Thế nhưng vài lớp thuộc thế hệ già hồi tui mới ra trường
dạy cấp 3 ở Mỹ Tho và vài lớp, nhóm lúc tui đã có con cái, dạy ở Sài
Gòn tổ chức và mời tui họp mặt với tình cảm quá chân thành của học
trò. Có nhiều điều làm cho tui ngạc nhiên và cảm động lắm. Những
quyển lưu bút trên tập vở giấy ố vàng, hơn 40 năm, tụi nhỏ vẫn còn
giữ trân trọng và đem ra khoe với Cô khi họp mặt đông vui. Những
câu thơ thời tuổi trẻ được tụi nhỏ đem ra, bắt chính Cô đọc cho chúng
nó nghe như ngày xưa đã đọc. Những tấm hinh đen trắng thật hiếm hoi
chụp thuở tui còn trẻ măng... Tụi nhỏ khen tui trí nhớ tốt vi kêu tên đứa
nào cũng trúng và nhắc những kỷ niệm hồi xưa từng đứa. Mà cũng lạ,
có khi tui nhớ luôn nét chữ của học trò...Thương quá!
Học trò tui, lớp A1,A2 NĐC bây giờ đã già gần bằng Cô, có đứa học
lớp C còn lớn hơn tụi nhỏ ban A nữa! Vợ chồng nó quý trọng mình, lễ
phép như hồi còn ngồi trong lớp, nhìn lên bảng, thấy Cô... Biết nói
sao khi giờ đây kinh nghiệm cuộc đời chưa chắc mình bằng tụi nó.
Chưa nói về chuyện làm ăn kinh tế (đàng hoàng), vợ chồng nó giỏi
hơn mình cả một khoảng cách xa, rất xa... Vậy mà tụi nhỏ vẫn đối xử
với Cô y như đứa học trò hồi xưa, không thay đổi.
Có mấy lớp họp mặt, thấy thương học trò tui quá! Có đứa giờ học vị
cao, có đứa kinh tế khá giả...nhưng cũng có đứa bán hủ tíu bên đường
hoặc phải chăm sóc vợ hay chồng yếu đau bênh hoạn tuổi già trong
hoàn cảnh khó khăn. Thế nhưng, chúng nó thu xếp họp mặt để gặp Cô
(hoặc cũng nhiều khi họp lớp với nhau) là chan hòa, bình đẳng, quý
mến nhau, nhắc lại kỷ niệm thời đi học và sẵn sàng giúp nhau khi bạn
cần trong điều kiện có thể.
Tụi nhỏ nửa đùa nửa thật nói hồi xưa Cô dạy tụi em vậy đó!...
Mèn ơi, lại làm tui thấy mình nợ học trò tình cảm sâu đậm quá!


Tui lại có một học trò nữ thế hệ 1977, học TNSP, lớp 9A4, niên khóa
1991-1992, là bác sĩ thành đạt, xinh đẹp, tươi trẻ, mạnh mẽ, tham gia
các giải thể thao trong Nam ngoài Bắc, chạy bộ, leo núi, đua xe đạp,
biết lái thử luôn ca nô nữa. Vừa rồi cô ấy bị gãy chân và có chuyện
buồn. Message với nhau, tui biết em bị shock lắm vì tai nạn ấy. Động
viên, an ủi. Em nói giờ đã đỡ hơn nhưng còn tập đi bằng nạng...
Vậy mà ngày nhà giáo cũng tìm tấm hình của lớp hôm gặp Cô, viết lời
chúc chân tình với lớp, nói là tụi con không quên ơn Cô dạy dỗ... Có dạy
gì đâu mà! Tụi nhỏ là bác sĩ, kỹ sư, Tiến sĩ...Tui biết chi mô ngoài những
chỉ bảo tận tình việc học hành, sự quan tâm và đôi khi nhắc nhở những
điều như Cha Mẹ ở nhà, thuở 14, 15 tuổi.
Hôm nay, ngày 20/11. Nghe ríu rit lời chúc từ bốn phương của học trò.
Lòng bồi hồi nhớ về kỷ niệm. Tui chỉ biết sống bằng tình thương yêu chân
thật như của người Chị, người Cô, người Mẹ, cũng có khi như người bạn (
bởi vì đối với các con tui, tui cũng có lúc làm người bạn) để lắng nghe và
chia sẻ những điều rất gần gũi đời thường, không giáo điều khô khan hay
hô khẩu hiệu... Chỉ thế thôi.

Cám ơn học trò tui đã hiểu được những gì tui nói, ngoài những bài học lý
thuyết xa vời, ảo tưởng... để đọng lại trong tâm hồn nhau những bài học
làm người.


(Bài viết từ 20/11 nhưng gác lại đó vì lăng xăng lui tới, ham chơi, nay mới
hưỡn, qua Tksgiving)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét