Thứ Hai, 17 tháng 12, 2018

Hai chữ "Tùy duyên".




Tui là người thích đi Chùa. Thích nghe thuyết giảng của quý Thầy. (Mô Phật,
nghe có chọn lọc!). Thích ngưỡng vọng và cầu nguyện. Thích tu tâm dưỡng
tính (nhưng tới già bằng này rồi mà thấy còn quá nhiều điều tu dưỡng hoài
vẫn...y chang!). Nhưng tui biết rất ít về lý thuyết, giáo lý Phật pháp nên nói
chuyện nghe trớt quớt. Tui rất thích tham gia tụng kinh các thời ở Chùa nên
tui chỉ hiểu trong phạm vi kinh sách ấy mà thôi! Bởi vậy, tui đã luôn tự nhận
những kiến thức về Phật pháp của mình còn rất rất khiêm tốn. Tui cũng hiểu
về cái sự vô thường trong cuộc đời nhưng tui thích chiêm nghiệm hơn là dùng
từ ngữ thiêng liêng ấy một cách tràn lan, từa lưa nơi cửa miệng. Tui cũng phần nào hiểu ý nghĩa của chữ "duyên" để vẫn áp dụng chữ "tùy duyên" cho những
cơ duyên đến và đi mà con người ta khó thể nào chủ động. Có rất nhiều những trường hợp như thế trong cuộc sống của mỗi chúng ta. Tui sẽ kể 2 trường hợp.


Nơi đón bạn bè và học trò. Đây là buổi họp mặt của lớp 11A1 nk1977-1978 ngày 10/8/18
Không có duyên nên không mời được bạn bè
Hôm đi ăn chay với vợ chồng bạn (Anh Hiếu và Hồng Nhung), lâu mới ngồi
bên nhau ăn uống, đi bên nhau ngắm hoa và chụp hình. Lúc ngồi bên nhau,
tui nói bạn bè mà giữ được nguyên sơ trong sáng vầy quý lắm. Vừa nói tui cũng vừa nghĩ tới những rơi rụng dần cái sự quý hóa ấy theo thời gian. Nhung hỏi
thăm có gặp bạn bè bên VN sau ngày họp lớp? Ví dụ như Tuyết? Bạn tui hiểu
tui và vợ chồng Tuyết Bình vốn rất thân nhau từ trước đến nay. Nhưng rất tiếc, chỉ gặp Tuyết một lần hôm đó. Vì sau đó Tuyết đi Canada, rồi qua Mỹ, có liên lạc với mình đang ở VN. Hẹn nhau 29/8 Tuyết về VN. Ngày 31/8 mình bay.
Tuyết nói  30 sẽ lên Sg gặp nhau. Nhưng sau đó không thấy. Mình biết là việc đó khó thực hiện. Những ngày tháng 6,7 mình đi du lịch trong nước. Tháng 7 Tuyết đi Canada và Mỹ. Hình như chỉ có Bình ở nhà (nói đại, không biết đúng không vì không nghe Tuyết nói gì). Vậy đó, Có những cái tưởng trong tầm tay nhưng rồi không làm được vì những việc xảy ra một cách tréo ngoe.
Cũng như  hồi tháng 5, mời bạn bè thành thị về chơi chốn thôn quê, sắp xếp chương trình xong đâu đó rồi, cứ nghĩ là bạn bè túm tụm lại chơi rồi qua nhà Tuyết. Nhưng ngay phút chót không thực hiện được.
Dù nhiệt tình, hăm hỡ bao nhiêu cũng trở thành vô ích.Thế mới biết không có
duyên thì đành chịu. Giống như là"đối diện bất tương phùng" Hihi.




Nơi đón bạn bè tui mà không được.
Ngược lại với những hẹn hò mà không thực hiện được là trường hợp không
hẹn hò mà lại ngẫu nhiên thú vị.
Tui có một chị phụ huynh là giáo viên, dạy Lê Hồng Phong. Tui dạy con gái
Chị từ năm lớp 8 nk 1992-1993. Cô bé học giỏi. Đậu Đại Hoc Bách Khoa và
được học bỗng du học bên Nhật. Học xong tiến sĩ mới về VN, hiện làm việc
cho một công ty nước ngoài, có gia đình và 2 cháu khoảng 6 và 9 tuổi. Cô trò
tụi tui không thân nhau bằng phụ huynh và cô giáo! Sự thân tình đó không
chỉ do Anh Chị ấy và tui mà còn nhờ có những cơ duyên tự nhiên. Hôm hè,
cô bé học trò ngày xưa tìm cách liên lạc và sắp xếp cho Cô gặp Ba Mẹ. Thật
vui và cảm động.

Kỳ này, Chị có chuyến du lịch bên đây, ghé Houston thăm gia đình người cháu
và gia đình mấy em học trò, sau khi Chị đã đi theo tour du lịch một số thành
phố bên bờ Đông và trước khi Chị đến Cali chơi để từ đó về VN luôn. Thật thú
vị khi chị em liên lạc được với nhau và có buổi đi chơi trong một ngày nắng đẹp. Cả hai không hề hẹn hò sắp đặt gì. Tự nhiên mà có. Giống như câu người xưa
đã nói: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" vậy đó mà!


Thế nên, khi ngẫm về chữ "duyên" trong cuộc sống, rõ ràng mọi chuyện ngoài tầm tay, khó mà tự mình sắp đặt.
Lâu nay không có liên lạc nhưng với tui, tình bằng hữu của tui và vợ chồng
Tuyết luôn tươi đẹp. Tui luôn nghĩ tới hai bạn như những người thân thiết nhất
và hơn thế nữa, đó là những người tui mang ơn: tạo nên vườn lá cỏ này để bạn
bè còn liên lạc với nhau (dù hiện tại có bớt đi vài khoảng nắng ấm áp như cái-thuở-ban-đầu-đông-đúc-ấy).

Biết sao được, lại đành mượn hai chữ "Tùy duyên"






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét