" Trời không nắng cũng không mưa
Chỉ hiu hiu rét...đi Chùa rất vui! " (Chế thơ)
Hôm qua, một ngày nhiều mây. Bầu trời như thấp xuống. Có gió. Và
lạnh. Khoảng 30-40 độ F. Ngày chủ nhật. Con nhỏ phải thức dậy từ 5
giờ rưỡi để chuẩn bị, ăn uống rồi tự lái xe ra phi trường trả cho kịp giờ
bay đến Chicago để về Canada. Qua công việc một tuần, tranh thủ về
thăm nhà 2 ngày, chẳng nói chuyện chi được nhiều, lại dắt Mẹ shopping
một buổi chiều. Thấy giống như tình nhân. Giờ bên nhau qua nhanh mà
chuyện để nói với nhau thì quá nhiều.
Thức dậy muộn, thằng cháu chạy qua hỏi Bà Ngoai: Where dì Ng ? - Dì
về rồi con. Bye con lúc con còn ngủ. Thằng nhỏ tới bên Bà một lát rồi về
phòng mình. Hổm rày dì cháu nó líu ríu bên nhau.
Con bé nhỏ nghe bà Ngoại và anh nó nói chuyện cũng lạch bach đi vô phòng
Bà, ê a nói những câu gì nghe không rõ nhưng mà cười rất dễ thương rồi
lạch bạch đi ra.
Bà Ngoại nó cũng thấy nhớ nhớ, trống trống trong bụng. Thôi, Bà đi bộ
đây. Quanh quẩn khắp nẻo đường lạnh 6 độ c. Gọi cho cô Ánh Tuyết vợ
Thầy Quốc ở Sài gòn vì tuần qua cô Minh Hoa nói chị Tuyết muốn call
cho chị để cám ơn. Nếu là bình thường thì tui sẽ không gọi nhưng để nhắc
cho bạn tui rằng không có gì đâu mà bận tâm nên tui đã gọi và nói chuyện
một lát.
Con nhỏ text điện thoại nhắc Mẹ vài việc gì đó, nói đùa vài câu gì đó. Mẹ
dặn nó về tới nhà thì gọi hoặc text cho Mẹ yên tâm.- Ok.
Mẹ nó đi bộ khoảng tiếng rưỡi rồi về và chuẩn bị đi Chùa. Không khí ở
Chùa Cam Lộ rất vui và thân thiện, ấm áp. Lạy Phật. Tụng kinh. Rồi thì
bày dọn bàn, ăn uống...Có cô tên Bé hỏi hôm nay có con gái đi theo không?
Lâu nay không gặp. Ngớ ra một chút rồi hỏi lại mới hiểu Chị ấy muốn hỏi Phương. Vì tưởng Phương là con gái. Phải giải thích một chút và nói cháu
bận con cái và sửa chưa xong nhà nên ít đi. Nói đại, không biết trúng
không.
Xế trưa, An chở về cùng với một người nữa.
Về một tiếng sau thì tụi nhỏ và bà Nội Tũn về tới. Cơm nước ì xèo. Bánh cuốn,
bánh ướt...Còn bà Ngoại nó đem trái cây và bánh bột lọc chay ở Chùa về, ăn
chay cho trọn một ngày. Có hôm mùng 1 mà không biết, cứ lơn tơn ăn mặn rồi
hôm sau mới biết! Thật là tội lỗi! Hihi
Tối. Cứ vào ra rồi lại ra vào... Nghĩ trong bụng không biết giờ này con nhỏ
về tới nhà chưa. Muốn nói với con lớn ý nghĩ đó. Nhưng chắc chắn nó sẽ hỏi
lại: Mẹ nhớ nó rồi hả? Hay Mẹ lại lo vớ vẩn? Đi ngủ đi Mẹ ơi! Nên thôi. Leo
lên giường rồi ngồi dậy mò điện thoại. Bấm hỏi con về tới nhà chưa? Một
lát nghe tít tít. Rồi đọc: Dạ. Con về rồi Mẹ . Về từ 5 giờ cơ. Sorry Mẹ, con
ham nói chuyện, quên chưa text cho Mẹ. Hehe. Mèn ơi, tụi nhỏ bây giờ vậy
đó!
Thôi mình cũng... hihi cho nó đồng cảm rứa!
( Bài viết ngày thứ hai, Dec,10,18 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét