Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2024

PHẤN THÔNG VÀNG

Hồi nhỏ, hồi trẻ đã từng đọc qua " Phấn thông vàng" của Xuân Diệu viết bằng văn xuôi mà đọc như thơ vậy. Mà lâu quá rồi cũng quên những nội dung trong đó. Chỉ ấn tượng nhất là cách diễn tả một mạch cảm xúc bằng một chuỗi câu văn xuôi trôi như dòng suối êm, mượt mà đến lạ! Tui không nhớ nhiều, chỉ hình dung là tác giả đang đi trên đồi Nam Giao " tôi càng đi, trời càng tối "... chỉ duy nhất câu ấy tui còn nhớ nguyên văn còn thì chỉ mang máng hình dung nhà thơ càng đi càng thú vị trong cái không gian rừng thông trên đồi xứ Huế và khoảnh khắc hoàng hôn vào tối. Thế thôi!
Tuyệt nhiên không nhớ gì về nội dung tác phẩm đã đọc cái thuở mười lăm mười sáu, tìm thấy trong tủ sách Tự lực Văn Đoàn của anh tui và hình như có lần đọc được một đoạn của tác phẩm được trích dạy trong sách giáo khoa đâu đó. Sở dĩ tui dài dòng như thế vì chẳng hiểu sao cứ mỗi lần đi qua những hàng thông trên đường đi bộ hoặc vào những dịp du lịch đến đâu đó có những hàng thông, đồi thông còn trẻ vào mùa cây thông thay lá, ra hoa, tui nhìn những chùm hoa thông phơn phớt những hạt phấn trên cành, tui lại nhớ tới tác phẩm văn xuôi của Ông Hoàng thơ tình Xuân Diệu. Và tui lại nhớ cái cảm xúc khi mình đọc, khi mình tưởng tượng hình ảnh rừng thông đã mê hoặc nhà thơ trong cái khoảnh khắc tranh tối tranh sáng của buổi hoàng hôn, cái thuở thiên nhiên, đất trời còn trong veo, thuần khiết từ nửa đầu thế kỷ trước ở xứ Huế mộng mơ. Cũng có thể tui không nhớ đúng nội dung trong tác phẩm ấy là như thế. Nhưng ba chữ " phấn thông vàng " đã gợi cho tui liên tưởng theo ký ức mờ nhạc của mình bằng hình ảnh thực của những bông hoa cây thông phủ đầy hạt phấn. Ký ức mà! Nó cũng có phụ thuộc vào chủ quan của bản thân người nhớ tới. Nếu có không đúng, xin hoan hỉ bỏ qua. Là hoa của cây thông.
Mùa Xuân đến, đất trời thay áo mới. Thời tiết ấm hơn, nắng đủ để hoa nở và la trên cành cũng bắt đầu xanh mát mắt, mượt mà, là chỗ đậu cho những chú chim hót vang những điệp khúc mùa Xuân, véo von, lảnh lót. Tui đi trong không gian ấy vào thời khắc giữa buổi sáng trong ngày. Có khi trời trong xanh, nhưng cũng có lúc mây bay từng đám, từng chỗ che ánh nắng. Duy có một điều là những cành thông cứ hiện ra trên đường đi và cứ gợi cho tui nhớ về bài văn xưa đã đọc. Rồi thú vị dừng lại níu cành thông sờ những cánh hoa đầy hạt phấn màu vàng... Vào những thời điểm khác, mùa khác trong năm, cành thông có nhiều trái sần sùi lủng lẳng trên cành. Thế nên khi nhìn những bông hoa nhỏ li ti hạt phấn, tui liên tưởng đén những trái thông theo thời gian dần dần lớn trên cành.
Sáng nay thức dậy trời trở gió. Nhiệt độ xuống thấp hơn ngày hôm qua nhiều nên lạnh. Hai tuần nay trời ấm, có lúc nóng, 85 độ F. Những hạt giống gieo đã lên mầm, lên cây mỗi ngày ra lá lớn lên thấy rõ. Hoa vàng đã nở trên những bãi cỏ khắp nơi. Sáng nay nhiệt độ còn 50 độ F, là khoảng 10 độ C. Rất dễ chịu. Lát nữa tui sẽ đi quanh để tận hưởng sự dễ chịu đó. Mặc đủ ấm, vừa đi vừa trì Chú Đại Bi ( Không phải vừa đi vừa ngước nhìn như của một nhà văn nữ trước đây đã viết. Hihi ). Và chắc chắn là có vin một cành thông bên đường để nhìn xem những hạt phấn thông vàng còn bám hay đã bắt đầu cứng cáp để hình thành trái thông bé xíu, xinh xinh. Được nhìn thấy sự chuyển mình phát triển của cây trái lá hoa là một điều vô cùng thú vị. Thế mới biết vũ trụ, thiên nhiên kỳ diệu đến nhường nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét