Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014
Hanh nắng xế chiều
Không dám mời nhiều vì sợ tiếp đãi không được chu đáo nên chỉ có mấy người bạn
chí thân và gia đình đến Chùa trong ngày Chủ nhật. Con gái lớn muốn dành vài chỗ
cho bạn bè chung lớp LHP trong buổi họp mặt nhân dịp cúng cơm Ba ở Chùa Phật
Quang, nhưng cuối cùng các bạn ngại (!) không dám đến, chỉ một mình Lý Khải và
bạn ấy trở thành người-thợ-chụp-hình-dễ-thương.
Một ngạc nhiên và cũng là niềm vui bất ngờ là sự có mặt của Đỗ Duy Ngọc.Tối thứ
năm, mình nhắn tin cho Dzoãn Vân đang ở Phan Thiết để mời vào sáng chủ nhật.
Vân bảo thứ bảy về và sẽ đến. Ấm lòng.
Sáng thứ bảy, con gái muốn tìm mua một số tranh Đông Hồ, chợt nghĩ tới Ngọc và
nhắn tin nhờ bạn hướng dẫn. Loay hoay với số điện thoại ấy mà nhiều lần cũng chỉ
nhận được"....vui lòng gọi lại sau" !!! Nên nhắn nhờ Vân hỏi giúp về vụ tranh ảnh chứ
không dám mời vì biết bạn luôn bận và ... phía các bậc nam bô lão không có ai, một
mình bạn ấy sợ không người tiếp chuyện. Vậy mà tụng kinh về, mình nhận được tin
nhắn hướng dẫn kỹ càng và cả email đầy đủ...
Thú vị hơn là sáng chủ nhật đang cúng, thấy các bạn vào... Trời ơi, cái chân đau mà
cũng đi lên xuống mấy cầu thang nhà Chùa! Có Bích Thuận, Thuần nữa! Có Chị Được
và Ánh Tuyết cùng dạy chung trường mấy chục năm. Có Lê Nga láng giềng thân thiết
và gia đình mình. Bữa cơm ở Chùa đạm bạc mà rất vui và đầm ấm. Vui nhất là những
câu chuyện dí dõm khiến cả bọn cười làm khuấy động không gian tịnh trai của quý Thầy
nên được nhắc nhở, bèn kéo nhau ra trước cổng chùa ngồi đợi B Thuận và ôn lại muôn
ngàn kỷ niệm một thời. Quái lạ, kỷ niệm đâu mà nhiều thế! Cứ gặp nhau là tuôn trào, dào
dạt, dù bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào...
Cho nên sau đó còn kéo nhau qua sân Thống Nhất tiếp tục cà phê! Câu chuyện xoay quanh
về bạn bè với những-nỗi-lòng-ẩn-ức bây giờ mới nói! Ồ, những câu chuyện gần nửa thế kỷ
bây giờ mới kể cho nhau nghe, mới cảm thấu nỗi "truân chuyên" trên con đường dạy học
của thế hệ mình... Vậy mà hồi đó không ai trong chúng mình bỏ nghề từ lúc ra trường để
chọn công việc khác, bởi cứ nghĩ là mình hoc-ra-là-để-đi-dạy mà thôi! Ôi những nghĩ suy
thật-hồn-nhiên cũng đã theo mình trong suốt cuộc đời!
Cà phê càng rôm rả hơn khi có anh Danh ra đón Thuần và nhập cuộc. Buổi trưa đã bắt
đầu nghiêng qua xế xế. Những người bạn tuổi đời xế xế cũng phải tạm ngưng câu chuyện.
Dzoãn Vân về trước xíu để còn lo toan công việc. Bích Thuận thì sắp xếp mấy tập thơ, hí
hoáy ghi tặng Mai và Thuần, rồi cũng vội vàng về Bình Chánh. Thuần chuyển mấy trái cây
cho Ngọc nhưng bạn bảo còn phải ghé đó đây vài việc vài nơi...
Cuộc sống cứ thế, cứ trôi đều không nghỉ ngơi. Và tâm tư chúng ta cứ thế, cứ miên man
trong vùng ký ức và hoài niệm. Nhưng phía trước luôn có những công việc đang chờ đón
và thôi thúc, nhắc nhở ta có trách nhiệm phải hoàn thành.
Nắng xế chiều hanh hanh. Đứng lại bên này đường nói thêm với Thuần vài câu rồi vợ
chồng Thuần lên xe. Ngó qua bên kia đường thấy Bích Thuận đang cài quai nón bảo hiểm.
Chắc Ngọc còn đâu đó trong bãi giữ xe. Hồi xưa cái dáng ấy liêu xiêu trong sân trường
bên con dốc, thấy từ xa đã nhận ra, không lẫn vào đâu được. Giờ thì có-vẻ-chắc-nịch hơn,
nhưng hôm nay đau chân nên bước đi có phần khập khiểng. Vậy mà lúc tịnh trai trong
Chùa vẫn hóm hỉnh, giòn tan câu chuyện, vẫn những phép tu từ hoán dụ, thậm xưng...
bạn bè ứng đối vô cùng linh hoạt. Chẳng vậy mà thế hệ 8 X ngồi chung bàn đã phải thầm
thì: Các bác thật là đặc biêt. Chúng con không thể nào hiểu nổi!
Tác phẩm (xôi gấc) của Dzoãn Vân
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mừng vì chị có được một cuộc họp mặt vui!
Trả lờiXóaPhật trên cao từ bi rộng lượng ...Còn anh Hạ khẽ cười và nói : " Mấy đứa này ....thiệt là ...nhiều chiện ! "
Trả lờiXóaĐúng là vào chùa mà tưởng vào trường ...năm xưa ....
@ Cám ơn Em, Cỏ Tranh vẫn luôn nhớ tới Chị dù chưa gặp một lần. Cám ơn chút đồng cảm quý báu...
Trả lờiXóa@Uh, đúng là mấy-đứa-già-mình như con nít vậy! La học trò nói chuyện trong lớp mà mình ham nói chuyện...trong chùa để bị nhắc nhở tới ...hai lần. Hi hi... Nhưng mà vẫn thấy thương nhau quá!!!