Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

Chút ngậm ngùi xưa



Trong lúc sắp xếp lại  những tập  sách cũ, tình cờ đọc được bài thơ viết vội phía sau 
một cuốn sổ giấy đã vàng úa ( làm mình nhớ hoàn cảnh ra đời bài " Độc Tiểu Thanh 
ký "của Nguyễn Du ).

 Bài  thơ của mình  được viết sau khi  ra trường sáu năm, có thể  suy luận  khoảng
năm 1982 , trong một dịp mình về trường, ngồi  đợi người bạn cũ , rất thân... Nhớ
lại và nếu trí nhớ không đến nổi nào thì thời gian ấy Tuyết từ Bến Tre lên học khóa
chuyên tu gì đó, có ghé nhà thăm nhưng không gặp. Và cuối  tuần  mình dạy học ở 
Mỹ Tho  lên, được nhà  mình cho biết  nên  đã  đến trường  tìm bạn, ngồi đợi. Rồi 
cũng không  gặp luôn! Cho nên đã  ngồi một  mình  trên  hành  lang, bên cây điệp  
vàng sân trường Vạn Hanh ( lúc đó là ĐHSP cơ sở 2 ), nhớ bạn, nhớ  về hôm liên 
hoan cuối khóa học, ra trường... Chớp mắt một cái, lúc ấy  là 6 năm. Cũng đã có 
nhiều đổi  thay dâu bể trong số bạn bè...

Chớp mắt một cái nữa, giờ gần 40 năm! Thiệt là nhiều thay đổi từ bấy đến nay! Tóc
đã pha sương, bồng bềnh như mây trắng. Cuộc đời mỗi  người đã có lắm buồn vui...
Thế nhưng, gặp lại bài thơ cũ, nghe sóng sánh nỗi  niềm . Vì nó gợi  lại một khoảng
thời gian nhiều biến động và cũng lắm nỗi trở  trăn của thế hệ tụi  mình. Giờ đây đã
có hai thế hệ ra đời, các Ông Bà Nội Ngoại  vui tuổi già bên cháu con và còn có cả
niềm vui  bạn cũ ngày thơ để sẻ chia hồi ức...

Xin gửi bạn bè tôi chút- ngậm- ngùi- xưa.



Sân trường cũ, chiều nay ta trở lại
Trên hành lang ngồi đợi bạn xa về
Nắng vàng thu xóa mất dấu sơn khê
Cây điệp nhỏ, sáu năm, giờ cao lắm!

Thoáng chút ngậm ngùi, ta ngồi yên lặng
Bên hành lang, nhớ đêm liên hoan xưa
Thuở sắp ra trường, lo chuyện-nắng-mưa
Lưu luyến, giận hờn, gửi trao kỷ niệm

Buổi tối Ngữ văn Bốn B và bè bạn
Bài thơ ngâm nghe chừng cũng xao lòng
Góc cầu thang vài đứa đứng trầm ngâm
Mưa rơi nhẹ  ngoài kia...không biết đến!

Nhớ buổi liên hoan và bài thơ kỷ niệm
Sáu năm ra trường, sáu năm mênh mang...
Sợi nắng thanh xuân soi ngọn cỏ úa vàng
Ta trở lại ngồi đây nghe chiều xuống vội

Lòng nặng nỗi niềm bể dâu không thể nói
Dòng sông trôi...ngày tháng bóng câu qua.


2 nhận xét:

  1. bạn ơi , bài thơ bạn đã gây cho mình nhiều cảm xúc và ngậm ngùi ...!

    Trả lờiXóa
  2. Tiêu Dao ơi, mình cũng ngậm ngùi...đành ngậm ngùi thôi!
    Cám ơn bạn đã đọc và chia sẻ...

    Trả lờiXóa