Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Hội nữ lưu




Cuộc-họp-mặt-định-kì của nhóm  nữ hưu trí trường TNSP lẽ ra  tổ chức từ
ngày 5/9 như tên gọi của kì khai trường nhưng 7/9 mới nghe Nhã Hạnh gọi
đến. Tưởng bị "xù" rồi chớ! Thì  ra  mọi người bận việc riêng  hoặc bận đi
du lịch chưa về nên dời lại, trễ vài hôm, bạn ấy đã thỏ thẻ nêu lí do như vậy 
và dặn trưa thứ tư nhớ tới.


Trưa nắng ngọt một ngày giữa mùa Thu thật dễ chịu. Cảm giác ấy theo mình 
nên cũng đã ghé chợ, chọn được vài kí quýt mà ai cũng khen "ngọt quá"  làm 
mình vui trong bụng.
Các Chị Em đã có mặt từ trước gần đông đủ. Ai cũng tươi rói, chuyện vui tranh 
nhau kể. Có mặt người mới toanh, vừa hưu trí dịp hè qua là Yến. Có người  còn
lâu lắm mới đủ điều kiện  để vào hội hưu trí, cũng  ham tìm hiểu, khám  phá cái
tổ-hợp-phụ-nữ...già, bèn kiếm cớ tham  gia hôm nay, là Thủy. Có vài chị vắng vì
bận đi thăm con cháu ở xa như Thượng và Chính. Có người thích đi thưởng thức
mùa Thu Hà Nội như Chị Tuyết .Có người bận trông cháu như Chị Được (mà khi
tàn tiệc mình về ghé qua Chị mới biết là trông hai cháu lớn lớp 7 và 6 vừa đi học
lúc 12g15.). Riêng Chị Lợi thì đâng ốm nên không thể đến ...


Cái hội này thật dễ thương vì đã có những ngày tháng gian khó cùng nhau trong
công việc và cùng quý cái sự chân tình đối với nhau lúc về già. Sao mà mình thấy 
nhóm bạn nào của mình cũng dễ thương hết vậy? Bạn xưa cũ thời tiểu học ngoài
quê, bạn học chung thời Sư-Phạm, bạn dạy chung một thời. Ai cũng dễ thương hết!
Tóm lại, có thể nói lúc già rồi thì thấy dễ thương vì mọi việc đều được-nhìn-bằng-
con-mắt-quán-chiếu theo thuyết Nhà Phật chăng? Ôi, giờ thì không ai thèm nhớ
tới quyển sổ đầu bài bị ghi mấy giờ xếp loại A, B, C, D...nữa! Không ai thèm hỏi
sổ trực lớp có mấy học trò mình bị ghi tên hay hỉ nộ vì học trò quay cóp bị gv coi
thi bắt!...
 Ừ, thôi cứ trong veo  như vậy đi cho nhẹ lòng. Thực ra, trong lòng ai cũng có 
những lo toan bận rộn lắm đó chớ. Nhưng khi họp nhau lại vài giờ, tạm thời lắng 
lại những riêng tư để vui với bạn bè chút xíu. Khi trở về với cuộc sống mỗi người, 
vẫn còn đó, biết bao nhiêu việc phải tính toán (không phải toan tính), phải sắp xếp 
với nhiều nỗi lo âu...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét