Có nhiều khi lòng bồn chồn lo nghĩ nhiều vấn đề trong cuộc sống hay sau một
bài viết, sau một vài ý nghĩ, chuyện trò với bạn bè, học trò, người quen biết bình
thường... đầu óc bỗng dưng không được tịnh yên. Cảm thấy không nói ra thì hay
hơn! Nhưng không lẽ không nói ra những gì đã nghĩ thì ... làm sao được! Cứ im
ru bà rù suốt ngày, trong khi mình vốn là người...già chuyện :) Cho nên có dịp
lên Chùa tụng kinh là hay nhất.
Sau những ngày tụng kinh Pháp Hoa, một tháng tụng Thủy Sám, Kỳ này được
tụng Lương Hoàng Sám. Và buổi sáng có khóa lễ 700 lạy Quán Thế Âm từ hôm
đầu tháng 9, vẫn chưa sắp xếp tham gia được! Cuộc sống thì bộn bề -Ta bà thế
giới- nhưng khi lắng hồn vào lời kinh, tâm không vọng tưởng...Rồi khi trở về với
thực tế thì ...đâu có được như vậy, tâm vẫn nặng bao việc đời,con người vẫn còn
"tưởng vọng", mệt nhoài với biết bao nhiêu công việc...
Vậy cho nên phải biết luôn rèn luyện để cho tâm được thanh tịnh và lắng hiểu
"...Thậm thâm Vi Diệu Pháp". Hôm trước đọc trong Kinh Lăng Nghiêm có đoạn
"...Ví như có hai người: Một người chuyên nhớ, một người chuyên quên. Hai người
như thế , dù có gặp nhau cũng như không gặp, hoặc có thấy nhau cũng như không
thấy . hai người nhớ nhau thì hai nỗi nhớ thâm sâu......." Lời kinh dạy rằng ví như
đó là người Mẹ và Con, Mẹ nhớ mà Con không nhớ thì cũng như không. Cũng như
Đức Phật và Chúng sanh, Ngài luôn thương yêu chúng ta mà chúng ta tránh né thì
tình thương yêu bao la đó cũng không đến với chúng ta được....( đầu óc của kẻ còn
lắm bụi trần này hiểu được nhu thế không biết đúng chưa nữa ).
Đứng trước Phật đài, lòng con được có những phút giây bình yên.
Xin dâng Ngài Thanh-Tịnh-Tâm-Hương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét