Một buổi trưa thứ sáu, nắng nồng nàn trên từng viên gạch sân trường cũ, vài Thầy
Cô về trường có chút việc. Sân trường đang bề bộn, ngổn ngang gạch cát để xây
dựng dãy nhà phía bên tay phải. Hứa hen sẽ khang trang lắm đây! Khoảng sân đầy
nắng từ cổng vào bây giờ đang được che bằng những mái hiên di động, chắc là để
cho học sinh tập thể dục không bị nắng nóng, nhất là những giờ thể dục buổi trưa.
Một tấm bạt dù màu xanh mát rượi "khổng lồ" che nắng trước sân cờ, cao và thoáng
nên đi trong sân không hề có cảm giác được che phủ mà vẫn lồng lộng gió...Như thế
này thi những buổi sinh hoạt dưới cờ học trò trường mình không còn sợ nắng nóng,
đứng ngồi lổm nhổm... Đang vui trong lòng nên nhìn thấy một Thầy quen cũ, thế hệ
đàn em, dĩ nhiên, vì mình đã nghỉ hưu 7 năm rồi. mình hơi vồn vã, vội-vàng-thể-hiện
bằng cách chào hỏi một cách hồ hởi và chìa tay ra...Cái nhìn hờ hững,nụ cười gượng
gạo, bàn tay lỏng lẻo, tiếng chào "dạ" một cách miễn cưỡng đã làm mình hơi chột dạ.
Bỗng dưng mình có tâm trạng "dè chừng" khi đẩy nhẹ cửa bước vào phòng giáo viên.
Nhưng hoàn toàn không phải như mình nghĩ, tình thân vỡ òa thật cảm động...
Theo xe trường và cả đoàn qua quận 4 về, trời đã khá trưa. Thuận Thiên đi sát vào mình
lúc vô bãi xe, hỏi nhỏ: Em thấy hình Chị với mấy đứa nhỏ hôm trước, đám cưới đứa nào
hả Chị? Phải mất mấy giây sau mới nhớ ra để trả lời bạn. Đó là hình của Tài up lên tuần
trước về những-sự-kiện của lớp 9A6. Ơi, cái lớp học giỏi và chơi giỏi của Cô ngày nào...
Cái-lớp-hở-tí-là-tranh-thủ-nhao-nhao-lên làm cho các Thầy Cô buồn lòng và cũng yêu
thương biết mấy! Nghe bạn hỏi và ngôn từ tụi mình vẫn dùng để nói về học trò -mấy đứa
nhỏ- sao thân thương quá!
Đứng dưới bóng cây mận ở nhà giữ xe , nhìn ra khoảng không gian nắng trưa mùa Thu
không hề gay gắt, lòng Cô cũng dịu dàng một nỗi nhớ, nhớ học trò mình. Cái lớp đặc biệt
gạch nối giữa hai thế kỉ (nk 1999-2000). Cái lớp có quá nhiều kỉ niệm giữa học sinh với
nhau, giữa học sinh với Hội Phụ huynh, giữa học sinh với Thầy Cô...và, giữa Cô Trò mình
với nhà Trường. Sao quên được những lần Phụ huynh tổ chức cho các em đi Hồ Cốc, đi
Đà Lạt như những phần thưởng, được-giải-lao sau kì thi Học kì 2 và thi chuyển cấp.
Cô vẫn mang ơn Phụ huynh lớp đã cho Cô được dạy dỗ những đứa con ngoan của họ để
những chuyến đi chơi không bao giờ có Cô theo mà vẫn răm rắp tuân theo sự hướng dẫn
của Cô Chú trong Ban đại diện rồi khi về báo cáo cho Cô đầy đủ. Cô mang ơn quý Thầy
Cô dạy lớp mình đã yêu thương học trò để truyền đạt cho các em nền tảng kiến thức, bước
những bước chân vững vàng lên cấp 3 và giờ đây bay khắp bốn phương trời, giờ đây đang
làm việc tại quê nhà, là những con người hữu ích cho xã hội, đang là cột trụ cho mái ấm
gia đình của mình để tiếp tục nuôi dạy thế hệ thứ hai.
Thương lắm bốn mươi mấy con người với bấy nhiêu tính cách. Trong lưu niệm của lớp,
Quỳnh Như viết sẽ không bao giờ quên những lần trả bài kiểm tra, đập tay xuống bàn rầm
rầm như con trai...Trong nhật ký của lớp, Đức Hạnh ghi lại những tiết học môn Lý, môn
Anh vô cùng thú vị...Hồng Ngọc kể lại những lúc Cô xếp chỗ ngồi cho lớp...Bạn Hữu Tài
và Lâm Hùng thì viết kiểm điểm về xích mích nhau do nghịch ngợm sau thể dục giữa giờ
dẫn đến ... dấu vết nước miếng của ai đó trên bàn học ... Bạn Thắng và Minh Trí thì khai
báo với Cô về vấn đề lãi suất...Riêng Thắng là người đã đem đến cho lớp những trận cười
nghiêng ngã còn bạn thì...mít ướt! Chắc các em còn nhớ bạn ấy đã tự " chế thơ " mỗi khi
lên bảng ôn bài, và giai thoại phân tích "giếng nước gốc đa" trong bài " Đồng chí "! Còn
biết bao trò nghịch ngợm của cái thuở mười lăm hồn nhiên trong sáng của các em mà mỗi
khi Cô nhớ lại là những hình ảnh ấy lại hiện lên như một cuốn phim rồi Cô tủm tỉm cười,
nói một mình: Nhanh quá!, mới đó mà... Thời gian qua như chớp mắt- Chữ của Như Hảo
viết trong Lưu niệm 9A6-
Còn nhớ kỳ thi học sinh giỏi Thành phố, rất nhiều bạn lớp mình có tên trong danh sách
và đạt giải cao. Ban chấp hành lớp và các bạn đều rất có tinh thần trách nhiệm nên
mỗi đợt kiểm tra là tổ chức "hái hoa dân chủ". Cái lớp thật đặc biệt với lớp trưởng dù
bị Cô phê đỏ cả hai trang sổ liên lạc mỗi tuần vẫn không hề giận, Còn Cô thì có thể
dời kiểm tra Tập làm văn một hôm để học trò được nghe nhạc! Cái lí-do-chính-đáng
này chắc chỉ có Cô là người duy nhất xưa nay chấp thuận để cho học trò mình thưởng
thức âm nhạc! Một việc mà chắc đối với thế hệ lớp 9 bây giờ-15 năm sau- mình nói ra
sẽ chẳng ai tin vì chắc không ai xem chương trình ca nhạc trên ti vi như các em hồi đó!
( Hôm ấy Cô dặn thứ hai tuần sau có 2 tiết Tập làm văn, nhưng lớp xin Cô dời qua thứ
ba vì tối chủ nhật có chương trình " Nhịp cầu âm nhạc" chủ đề mới và hay, các em rất
thích ! Chuyện bây giờ mới dám nói ra. Huhu )
9A6 ngày nào. Mấy chục năm dạy trường TNSP (nay là TH THSG), Cô có duyên với chữ A3
và A6! Cô đã làm chủ nhiệm mấy lớp có con số đó và mỗi lớp đã để lại những kỉ niệm rất
riêng trong từng giai đoạn.
Những kỉ niêm thân yêu thời dạy học bao giờ cũng buồn ít vui nhiều và mãi mãi vẫn nồng nàn,
ấm áp, trong veo như nắng sân trường.
Hình mới cập nhật hôm 12/10/14, 9A6 dự tiệc cưới của Thắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét