Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Buổi trưa chơi lẻ...



Mấy hôm trước dự tính bạn bè trong lớp gặp nhau nhân dịp Khanh về, nhưng
rồi không thực hiện được vì Khanh bận quá! Bạn ấy còn phải đi từ Nam ra Bắc
để thưởng ngoạn vẻ đẹp của quê hương đất nước như trong mấy bài ca dao tụi
mình dạy học hồi xưa. Chưa về lại Sài Gòn, Khanh đã có kế hoạch ra thăm xứ
Huế mộng mơ vào tuần tới. Không biết có ý định ngắm cảnh đẹp hay người đẹp
nào ở chốn sông Hương núi Ngự ấy mà coi bộ Khanh lên kế hoạch thiệt kỹ càng.



Nghe ngóng được thời-khóa-biểu của bạn kín-giờ như vậy nên mình và Vân thấy 
khó lòng tập trung đông đủ lớp như lần trước (và mình chợt nhớ câu "không bao
giờ tắm hai lần trên một dòng sông " quá đúng! ). Hai đứa bèn bắt cóc Khanh và
vài bạn, nhân có Tuyết lên chơi. Ngay trong buổi sáng, hẹn 10g mà 10g15 mới a-
lô cho Thuần. Mấy lần định gọi Bông nhưng nghĩ tới đoạn đường từ quận 9 lên
xa quá mà bắt Anh Nhiệm đi giữa trưa nắng trong giờ cao điểm đầy nghẹt xe cộ
thì thật là ái ngại ! Cho nên thôi, được-nhiêu-hay-nhiêu (cách nói dân gian có
nghĩa là được bao nhiêu thì quý bấy nhiêu )! Năm, sáu,bảy...cũng được. Mong là
có dịp các bạn gặp nhau sau. Giờ đành chơi-lẻ vậy.!



Gọi cho Thuần thì gặp anh Danh, Thuần đang ở đâu đó sau nhà. Anh Danh bảo lát 
nữa gọi lại nhe. Mình vội vàng nói ngay mục-đích-yêu-cầu và dặn nhớ tới nhà hàng
ở Lê thị Riêng. Anh Danh ok và nhắc lại quận 1 ha! Mình cãi: quận 3 chớ
Mở mail cho Tuyết coi hình họp lớp kỳ trước xong, gọi cho Vân rồi hai đứa bắt đầu đi 
vì Vân nói các bạn đã đến lâu rồi. Hành trình từ quận 5 ra quận 3 vào giờ cao điểm
nên đầy nghẹt xe cộ. Qua bùng binh ngã sáu, Tuyết ngồi sau xe im re, nín thở...Tới bùng 
binh ngã bảy, tiếp tục kẹt xe, nhích từng chút một...Ra được Điện Biên Phủ, mình bắt
đầu vừa đi vừa nói chuyện. Nhớ Vân nói số 96/1 Lê thị Riêng nhà hàng Cuốn giấy Bạc
phía sau BV Mắt nên mình tự tin nghĩ đó là quận 3 và rẻ vào đường Lê Ngô Cát, con
đường nhỏ, nằm đối diện Saint Paul. ( Trời ơi, trong đầu mình cứ nghĩ Lê thị Riêng là
Nguyễn thị Diệu! Ai dè hai đường đó khác nhau! Hoho!!!).Vì thế Tuyết ngồi sau ôm hờ 
eo bà bạn già, thì thầm "đường L N C" như để nhắc cho mình kẻo sợ mình không đọc 
thấy.



Quẹo xe lại ra đường ĐBP nhưng không dám rẻ trái vì xe đang đông nên tấp vô đường 
ngang là Nguyễn Thông chờ hết đèn đỏ. Chạy xe bọc ra sau bv Mắt là đường Hồ Xuân 
Hương, đâu thấy L t Riêng nào đâu! Vậy là ra Cách Mạng Tháng Tám hướng về NTM
Khai, trên đường đi, liếc bên trái thấy Ng Thi Diệu! Ồ, đúng là mình nhầm giữa hai tên
này nên lộn xộn thế chứ! Vậy mà vẫn bao lên NTMK rồi rẻ qua Trương định đầy tự tin!
Vừa chạy xe vừa giải thích cho Tuyết và nói sẽ dừng lại gọi cho Vân, thế nhưng vẫn ung
dung bao quanh một hình vuông nữa! Dừng lại quá ngã tư ĐB Phủ -Trương Định, tấp 
lên lề mới móc đt ra gọi cho Vân mà bắt Tuyết phải đứng xớ rớ canh sợ bị giựt! Bây giờ
ngồi viết nhớ lại giây phút ấy và đang cười một mình. Gọi cho Vân mới được biết Lê thị 
Riêng Quận 1, bên bùng binh Phù Đổng Thiên Vương. Trời đất ! Con đường đi hoài mỗi
khi ra chợ B Thành về quận 5 mà bỗng dưng quên! Đã già nên lẩm cẩm hay vì chở bạn già
nên hồi hộp quá mà quên tuốt tên các con đường!
Cuối cùng rồi cũng tới! Tìm ra  nên vui quá, tấp vô bãi giữ xe của người ta để gửi dù nhà 
hàng ngay phia trước. Nên Tuyết ngạc nhiên hỏi sao mình không vô bãi xe nhà hàng luôn?
Hai bạn già nhìn nhau qua nón bảo hiểm và khẩu trang nhưng đều biết cả hai đang...cười!
Gặp các bạn, Vân Khanh, Anh Việt và Ngọc, còn anh Điệp không tới được vì có việc nhắn
tin lại. Ai cũng nói chờ lâu. Vân bảo có viết là  ở quận 1, Mai không đọc hả? Chỉ biết cười
trừ vì cái tật lướt qua.( Chắc vậy mà hồi xưa đi thi không chịu đọc kỹ đề...)


Tới nơi rồi mới lo Thuần và anh Danh có đi lộn như mình không nên vội gọi. May quá, 
đang trực chỉ quận 1.Như vậy là mình bớt thấy có lỗi vì cái tội tam-hơ-tam-hất (dân gian 
dùng để ám chỉ cái sự ẩu tả, thiếu chín chắn...)



Không khí ấm áp hẳn lên khi có mặt vợ chồng Thuần. Những món ăn lạ, ngon. Những câu 
chuyện vui buồn một thời được kể lại cho nhau nghe thật xúc động. Niềm vui gặp bạn đầy 
dần lên cùng với những tiếng cười dòn tan sau mỗi câu pha trò, dí dõm của Ngọc nói về 
Thuần. Những món ăn cứ được dọn ra liên tục làm cho ai cũng kêu no quá. Lại đùa nhau 
"một bữa no" của Nam Cao. Mà no thật! No tình bạn bè trong tâm hồn của mỗi người! No 
đầy tiếng cười suốt từ 10am cho đến hơn 5pm mới lưu luyến đứng dậy ra về.



 Chủ nhà hàng 
là nhân viên cũ Dzoãn Vân ngày xưa nên quý Cô Vân mà tiếp đãi nồng hậu. Lúc đầu các 
bạn vừa thưởng thức món ăn vừa nghĩ sau đó phải qua cà phê Thềm xưa để còn ngồi lai 
chuyện trò và nghe nhạc. Nhưng những món ăn, thức uống liên tục được mang lên...Sau 
những câu chuyện cũ, chuyện mới được sẻ chia..., khi thấy các em tiếp viên lại mang nước 
trà lên, Thuần buột miệng hỏi"cái gì nữa đây ?!" làm cho Ngọc có dip trêu "muốn thêm gì 
nữa hả?" làm cả bọn có dịp cười vang bởi vì ai cũng no đến nổi không thể nếm thêm một 
chút gì nữa cả!

Các bạn ra về, lại hẹn nhau có dịp là họp mặt. Đường phố giờ cao điểm buồi chiều tối, 
xe cộ đông nghẹt trên đường. Rồi cũng tỏa về muôn hướng.
Hai bà bạn già chen giữa dòng người, xe trên đường ngược về hướng Chợ Lớn để Tuyết 
đến bến xe . Khi trưa, lúc tìm nhà hàng, chạy tới chạy lui, bạn già tập trung chú  ý đọc 
tên đường nên buông lõng tay eo hờ hững. Giờ thì ôm chặt hơn xíu. Vì đường đông người 
hay vì sắp phải về lại Bến Tre....



8 nhận xét:

  1. Vì công việc, Vân ở Đà Nẵng nhiều hơn Saigon. Nghe tin Khanh về từ tháng 9. Hẹn hò nhau qua điện thoại nhiều lần đều không ...thông vì người này rảnh thì người khác bận. Nghe Như Mai nói Bích Thuận muốn tổ chức để gặp Khanh và cũng là dịp để bạn VN gặp nhau . Nhưng khó quá...

    Cuối cùng Vân về SG được mấy hôm và nhân đó kiếm Khanh . Dịp may hiếm có . Tuyết từ Bến Tre lên . Gọi nhanh để hẹn các bạn. May mà toàn những người ...già lão nên thời gian trống có thừa. Thế là them Ngọc và vợ chồng Thuần . Anh Điệp bận đâu đó...

    Cuốn Giấy Bạc là chỗ thân tình vì chủ quán là quản lý cũ của Dzoãn. Thế là cả nhóm bạn già ngồi quên giờ giấc. Giá Tuyết không phải ra xe về lại BT thì có lẽ câu chuyện chưa chịu dừng

    Vân bỗng thấy bỏ túi mà lại hay . Vì bỏ túi thì không gian hơi hẹp ( một phòng nhỏ) Chỗ ngồi cũng hơi khít khao ( hai bàn kê sát lại) và như thế nhóm bạn bỗng phải ngồi gần hơn , ngó nhau rõ hơn ( vì ai cũng phải đeo kính rồi ) và nói nhỏ cũng dễ hơn ( nếu cần) . Như Vân với Khanh đó, thì thầm một chút những chuyện không thể nói to!!!!

    Hôm qua hơi say dù không uống rượu, nên Vân nói hơi nhiều về những chuyện Say buồn, say tủi...Ôi, xin lỗi các bạn nhé...

    Chia tay nhau lúc 5giờ 30. Trời đã chập choạng tối, lác đác vài hạt mưa. Già rồi mà trước cuộc chia ly nhỏ xíu cũng bịn rịn. Ôm một tí rồi lại nắm tay một tí. Mai dặn dò đủ chuyện. Thuần níu lại xin số điện thoại, Khanh bùi ngùi , Tuyết cứ cười tủm tỉm . Mấy Bác Việt, Danh , Ngọc cũng thì thầm chi đó . Cháu Lễ nhìn thấy bỗng buột miệng: Hôm nào các Cô Chú muốn đi mien Tây con chở đi , Cần Thơ chẳng hạn...Thích nhé.

    Quá giang bác Đỗ một đoạn đường do giờ đó khó kiếm xe ôm. Dọc đường hai cái búi tóc cứ nói như hét vì kẹt xe quá. Cũng có thể già rồi nên hơi nghễnh ngãng ... Bạn tui nói vui quá hả Vân. Vui that chứ .

    Chia tay với Bác Đỗ, Vân lại chạy show mới : Đi thử món ở quán Hàn Quốc để viết lời bạt cho cuốn sách về những món ăn Hàn ở Saigon . Bi chở đi. Dọc đường hai mẹ con nói chuyện . Bi hỏi Sáng nay vui không Mẹ. Ai cũng vui chứ . Cám ơn Con. Nhóm bạn nho nhỏ già già này cám ơn sự chia sẻ của Con.

    Về đến nhà lúc 8giờ tối, Ướt đẫm vì mưa. Có tin nhắn của Như Mai . Hai đứa nói nho nhỏ về những điều tế nhị . Cháu Lễ lo hết rồi Mai ơi . Lễ còn bảo coi như các Cô Chú đến Dzoãn vậy . Cả nhóm cám ơn Lễ nghen.

    Sau đấy thì Thuần gọi . Hai đứa cũng nhỏ to tâm sự gần nửa tiếng rồi mới chịu chia tay .Còn hẹn thêm dịp nữa. Chúc ngủ ngon mà lại không ngủ được.

    10g hơn bác Đỗ gửi một lô ảnh chụp khi chiều. Bên Thuần bị ngược sáng nên mất cơ hội có những tấm chân dung hết sức đời. Mai nghe điện thoại, Mai suy tư, Khanh cười toe toét, Tuyết that hiền hòa và Dzoãn Vân tui có cái buồn ngủ, mặt chảy dài....

    Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
    Ta có thêm ngày nữa để yêu thương

    Cám ơn Cô Hỷ Khương đã viết như thế.
    Cám ơn các bạn thương yêu của mình . Chúng ta nhất định không để lạc nhau vì bất cứ điều gì nhé . Chúng ta đang ở cái dốc bên kia của cuộc đời . Và đường xuống cuối dốc nhanh lắm. Hay thương yêu nhau và chia sẻ cho nhau nhiều nữa nghe.

    Ngoài kia đang nắng rực rỡ. Chiều nay trời không mưa .....Lại thèm có các bạn một bên....
    3:05 chiều thứ Ba, ngày 28.10.14

    Mai ơi. Vân không biết làm sao để cho mấy cái ảnh đẹp vào nên chỉ nói suông thôi . Sẽ nghiên cứu cái vụ để ảnh nhé.

    Trả lờiXóa
  2. Tu nhien cai laptop bi hu! Van cu gui het qua gmail. Minh se luu lai roi chen vo.May hinh Chan dung dep lam'may ma KO phai guong mat phia Ben not ruoi co may soi rau.Hihi...

    Trả lờiXóa
  3. Gặp nhau ngắn ngủi (?) rồi chia tay, ngậm ngùi nhưng rất vui vì đến tuổi "lục thập tri thiên mệnh" ai cũng nếm trải những vật vã của cuộc đời nên rất thông cảm và thương yêu nhau.
    Cám ơn những Nghiệp Duyên lành đã dẫn dắt tụi mình đến với nhau.
    Mấy ông bà già ôn lại chuyện cũ cháu Lễ đứng ngoài nghe coi bộ rất cảm động, cám ơn cháu đã cho các cô chú 1 ngày tuyệt đẹp, cám ơn tấm lòng của cháu.
    Bác Đỗ hình như vẫn còn rảnh Vân ạ.
    Khanh

    Trả lờiXóa
  4. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  5. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  6. Chị Mai ui, em vô comment mấy lần rồi mà sao không cho xuất bản được! Lạ quá!
    Tuyết.

    Trả lờiXóa