Cứ nghĩ mình thuộc loại "bản lĩnh" vững vàng lắm chớ, ai dè cũng "mềm như bún"!
Mấy hôm nay tình cờ học trò xưa tìm gặp, một cuộc-hội-ngộ-không-nhìn-thấy-mặt
nhưng thấy tận tâm hồn nhau, đã làm mình bồi hồi nhớ những ngày đầu đứng trên
bục giảng của thuở tuổi hai mươi. Những em học trò lần lượt tìm ra Cô làm cho Cô
chới với trong niềm hạnh phúc...Chịu không nổi, bèn tạm khóa fb vài hôm và tìm chốn
ẩn mình, hồi ức...
Những lớp học đầu đời vẫn còn đó trong tâm trí. Cái tuổi đôi mươi rất háo hức với nghề
dù không biết nghề-dạy-học đầy gian nan thách thức như thế nào trong một hoàn cảnh vô
cùng mới mẽ. Hồi thực tập sư phạm là học sinh cấp 2( đệ nhất cấp) trong thời điểm 1973,
1974 nhưng ra trường đi dạy là thời điểm 1976 với học sinh cấp 3 (đệ nhị cấp). Năm lớp
11 được phân cho cô giáo mới chập chững vào nghề,11 C1,C2,C3,C6,D1,D3. Vậy mà rất
hăm hở với công việc. Nó như một duyên nghiệp với Cô như hôm qua Thanh hỏi bộ Cô
yêu nghề lắm phải không Cô? Ờ, đúng vậy đó chớ! Phải có một tình yêu mãnh liệt lắm
với nghề nên Cô đã trụ lại ba mươi mấy năm với học trò và bục giảng, từ dạy cấp 3, cao
đẳng cho tới cấp 2. Mà nếu có kiếp sau, Cô cũng muốn được làm nghề dạy học!
Vẫn nhớ không gian lớp 11C6 ở dãy lầu phía tây nam trường Nguyễn Đình Chiểu, trưa
nắng nóng của mùa hanh khô cuối tháng 11. Đụng ngay bài dạy đầu tiên "Varen và Phan
Bội Châu", Cô mướt mồ hôi để dạy và Trò cũng mướt mồ hôi để học! Nhưng các em có vẻ
"trưởng thành " và thông minh lắm! Không hề mất trật tự và "bắt nạt" cô giáo mới ra
trường! Rồi những giờ học cứ thế tiếp nối. Ở tất cả các lớp Cô dạy, các em đều có những
câu hỏi, những phát-biểu-xây-dựng-bài. Cô cũng đã dần tự tin hơn. Cô cũng hẹn các em
sẽ trả lời vào hôm sau những gì em hỏi mà Cô chưa nắm chắc. Thế là khoảng cách thầy
trò rút ngắn hơn. Cám ơn học trò đã hiểu Cô từ những ngày ấy...
Vẫn nhớ cậu học trò nhỏ Quang Tuấn giờ ra chơi đến gần trò chuyện với Cô, nhớ nhất
câu nói "Cậu em nói dạy Văn phải hơn học trò một-cái-đầu".Câu nói như một khuyến cáo
theo Cô suốt cuộc đời dạy học, nhắc nhở Cô phải luôn học hỏi để hiểu biết hơn. Và đứa
học trò nhỏ ấy đã có rất nhiều kỷ niệm với Cô. Bạn ấy đã giúp Cô mượn áo của Công
Minh để Cô đo ni tự cắt may tặng Công Minh chiếc sơ mi trắng vào năm học 12. Sau này
lên Sài Gòn bạn ấy cùng với một học trò cũ NĐC của Cô thế hệ sau, tìm những tàu dừa
giúp Thầy Cô làm cổng trong ngày cưới... Năm 1996, Cô và Mỹ Hằng có dự đám cưới
của bạn ấy...Rồi cuộc sống bận rộn, một lần bạn ghé thăm lúc có một bé gái, đến nay Cô
vẫn chưa gặp lại. Cô cũng gặp Hoa và Thành đến thăm trong dịp Tết hơn hai mươi năm
trước. Cũng một lần tình cờ con trai bạn Quân C3, học trò con nuôi Cô ở Mỹ Tho cùng
mấy bạn học ở PT Năng Khiếu ghé chơi nhà mấy năm về trước. Cô biết được thế hệ thứ
hai đã lớn lắm rồi!
Mấy hôm nay, gặp lai Thanh, vui như gặp lại tri kĩ, lại biết được tin của các học trò nhỏ
ngày xưa giờ đã lên chức Ông Bà Nội, Ngoại. Càng xúc động hơn khi học trò còn nhớ tới
Cô và những kỷ-niệm-vàng. Thanh gửi cho Cô trang lưu bút cũ và tấm hình hiếm hoi thời
ấy còn giữ được đã làm Cô ngập tràn hạnh phúc... Những hình ảnh học trò thời thơ trẻ ở
ngôi trường yêu dấu lại hiện về khi Yến Nhi , Hoa Mai, Bích Thủy C3 gửi cho Cô. Tất cả
như mới hôm qua dù đã gần 40 năm thăng trầm trong cuộc sống và các em giờ đang ở
khắp mọi nơi trên thế giới. Cô vẫn nhớ các em, các lớp mà! Đôi khi nhớ luôn chữ viết.
Như Phạm Tường Hội từ A chuyển qua, chữ viết nghiêng đều nét, nhưng Nguyễn(?)
văn Nên thì chữ hơi rối nét dù cùng ở lớp A qua. Còn Kim Long thì chữ viết cao cao
giống người.....
***
Năm tháng qua đi, cuộc đời con người ta dần ngắn lại. Những trải nghiệm trong cuộc
sống làm cho chúng ta quý trọng tình cảm đối với nhau biết bao! Và cũng làm cho tâm
hồn chúng ta trở nên bao dung độ lượng. Quên đi những dư vị đắng chát của đời để giữ
được những kỷ-niệm-vàng cũng là cách đem lại cho lòng mình những-chút-an-vui.
Có phải không, những học trò xưa của Cô.
Bài viết nhẹ nhàng , êm đềm như tình bạn của một thời hoa mộng . Dễ thương lắm Mai ạ.
Trả lờiXóaPhương Lan ơi, không phải còn chút gì để nhớ mà còn quá nhiều để nhớ phải không Lan? Học trò của một thời ... Khó tìm thấy được ở ngày nay... Yêu bạn Lan lắm và cám ơn bạn đã đồng cảm với mình. :)
Trả lờiXóaCám ơn cô đã gợi lại cho các em những kỷ niệm ban đầu, những giờ lên lớp, những buổi học tập, hay buổi tối trực đêm, hoặc những ngày lao động thủy lợi. Cô đã mang lại tình thầy cô và học trò đầm ấm nhất trong suốt năm học . Mỗi học sinh là một phần tử của lớp C6, những gì cô làm cho một trong các em cũng là làm cho tất cả các em.
Trả lờiXóaChúc Cô luôn khỏe mạnh và vững bước trên con đường giáo dục.
Một học sinh 12C6-1978
Lâu quá không được gặp Cô, Cô yêu quý của không chỉ riêng em mà còn biết bao học trò nhỏ được học Cô và được Cô truyền cho ngọn lửa say mê công việc và văn chương.
Trả lờiXóaBây giờ em làm khoa học, chuyên về chăm sóc sức khỏe nên gắn với văn chương, với kỹ năng chia sẻ thông tin, thuyết phục người nghe, giúp mọi người phát huy nội lực... tất cả đều liên quan đến kỹ năng vận dụng văn học Cô ạ.
Ngày xưa em vô cùng may mắn được học lớp Cô dạy; hạnh phúc với những giờ học môn Văn không biết chán. Những hôm học giờ Cô dạy, em thấy mây trời như đứng yên, không gian lắng đọng, cả lớp nuốt từng lời giảng ngọt ngào, say mê của Cô mà vượt qua mọi suy nghĩ đời thường, những cơ cực của đời sống những năm đầu khó khăn sau Giải phóng để học và mơ ước về tương lai tươi sáng, yên bình, phồn vinh sau này.
Xin Cô cho biết địa chỉ và điện thoại, email... để tiện liên hệ và có dịp sẽ ghé thăm Thầy Cô.
Chúc Thầy Cô vạn điều may mắn và như ý!
Cám ơn Em, Vỹ ơi! Cô mới viết một bài cho Em ngày 4/6/2016.
Trả lờiXóa