Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

Một ngày an lạc




Sáng sớm, 6g30 phải vội vàng làm các việc trong nhà rồi chạy qua Chùa dự lễ an vị 
bức tượng Đức Quán Thế Âm Bồ Tát. Sau đó, một số Phật tử ở lại tu một ngày Thọ 
Bát Quan Trai Tịnh khẩu. Lòng muốn ở lại quá! Nhưng lúc nãy dặn con gái 9g Mẹ 
về sẽ skype. Làm sao đây? Chùa không có wifi nên  đâu có nhắn tin viber được! Vậy 
là lại chạy về nhà, ngồi góc cầu thang chat chit với con một hồi, cả hai đều ủng hộ 
Mẹ. Lòng Phật tử này vui phới phới , đến Chùa làm tu-sĩ-một-ngày ( chữ của Thầy 
Trụ Trì ), không biết có đắc đạo nổi không đây! 

Rất nhiều  điều bình thường lắm mà  giờ mới biết hoặc biết rồi mà lãng quên  đi,
giờ bắt đầu làm lại hoặc tiếp tục những việc vẫn làm từ trước đến nay. Người con
của  Phật phải luôn luôn nhẹ nhàng, khoan thai, từ tốn, nhã nhặn...trong từng lời 
nói, việc làm, cử chỉ..Cái sự khoan thai chậm rãi thì thời điểm này mới khả thi đối 
với mình, chứ  trước đây làm sao thực hiện! Chỉ có 24 g trong  ngày, chỉ có 5 tiết 
dạy trong một buổi, làm sao vừa áo dài thướt tha lên lớp, luôn chỉn chu tươm tất 
trước mắt học trò, vừa có thể chợ búa cơm nước, chăm nom chồng ,nuôi dạy con, 
soạn bài, chấm bài v..v...Biết bao việc công, việc tư đang chờ trước mắt. Chỉ có "
tốc độ " mới hoàn thành mọi nhiệm vụ. Giữ  được bình tĩnh vui vẻ, sắp  xếp công 
việc, không cáu gắt hay làm  mất lòng ai là quý rồi, đâu dám mơ chi được như lời 
Phật dạy!



Lạy Phật, con còn có đươc duyên tu nên giờ mới học tập  được tịnh khẩu, tịnh tâm 
an lạc.... Nhớ hồi học12 trên Đà Lạt, ở nữ lưu xá sv Nhị Trưng do quý  Sư Cô  Huệ 
Phước (có tên đời Công Tằng Tôn Nữ Kim Anh),đệ tử của Sư Bà Chùa  Linh Phong 
 làm quản đốc. ( Mô Phật, chắc tôn xưng là Sư Thầy nhưng vì hồi đó nôm na coi Sư 
Cô như là Mẹ, nên gọi Ngài Trụ trì Chùa Linh-Phong như Bà Ngoại - Sư Bà ).Sư Bà 
cũng có tên đời rất đặc biệt: Huyền Tôn Nữ Phù Dung. Mình rất tôn kính và ngưỡng 
mộ đức độ, tướng mạo của quý Ngài.

Hôm nay, được tu một ngày, nghe Quý Thầy Trụ trì giảng dạy, hiểu được những điều
mới mẽ nhưng cũng có những điều đã ăn sâu vào tâm thức và hành vi của mình từ
cái thuở được quý Sư Cô truyền dạy, đã quen thuộc như hơi thở.

Cuộc đời là những chuyến đi dài mà mỗi chặng dừng chân, được gặp gỡ, được thọ 
giáo, được kết thân bè bạn là một cơ duyên quý báu.

Buổi trưa, sau những vòng quanh kinh hành, bước nhẹ như gió, tay chấp hình búp 
sen thẳng đứng, chân bước hình chữ nhất, ngón cái nối gót chân...Sau 250 lạy...Mọi
người xuống nhà trai Thọ bát. Tập ngồi vào bàn, tập nâng bát tay trái bằng ba ngón
tay, tập bắt ấn tay phải và niệm. Tập gắp thức ăn bằng đũa, ăn bằng muỗng...mọi động
tác đều nhẹ nhàng, khoan thai...và tịnh khẩu.



Xế chiều, nắng bắt đầu nhạt dần, các-vị-tu-sĩ-một-ngày hoàn mãn khóa huân tu an
lạc, hoàn mãn 700 lạy Đức Quán Thế Âm Bồ Tát. Có một điều mình thấy rất dễ 
thương là mọi người già có trẻ có nhưng  nhìn chung đều hồn nhiên, ngoan đạo. 
Lúc sáng, Quý thầy giảng dạy, có khi đặt câu hỏi để thử "bản lĩnh tịnh khẩu" thì 
vẫn có những tiếng trả lời nhao nhao lên.Thầy nhắc tịnh khẩu sao được phép nói? 
Thế là có những tiếng thầm thì " Dạ quên !!!" Còn chiều về, sau khi làm lễ, Thầy 
hỏi về ý nghĩa của danh hiệu "Quán Thế Âm Bồ Tát" và cảm nhận về sự an lạc. Mọi 
người cứ chắp tay im ru! Thầy bảo được khai khẩu  rồi đó, sao không ai nói ?  Mọi 
người bỗng quay qua nhìn nhau tủm tỉm  cười, nụ cười hết sức hồn nhiên!  Bỗng 
dưng mình nghĩ đó chính là an lạc!...






                                                                        Ngày 12/10/2014- 19/9 Giáp Ngọ



2 nhận xét:

  1. Khanh Ha co 500 lay ma Nguyen Thu Thuy da la troi , Nhu Mai toi 700 lung ! Con sung qua hen ban ? !

    Trả lờiXóa
  2. Nhờ có duyên tu đó Mai Nguyễn! Hôm sáng thứ 7 (4/9 Âm lịch), Quý Thầy cho lạy 1.000lạy Bách Hoa Phật. Mình đến lúc hơn 8g30, Phật tử đẫ lạy hơn 2 trăm rồi (tưởng chỉ 7 trăm như mọi ngày nên đi trễ đỡ xíu )Mô Phật! :-),ai dè Thầy cho một ngàn, về bước lên cầu thang hai chân cứng đơ luôn!
    Kỳ này quen rồi nên chỉ là "chuyện nhỏ"! Nhờ Phật độ đó Mai! Nhưng giờ nghỉ trưa, không được đi loanh quanh trong chùa mà phải nằm nghỉ. Nằm nghiêng kiểu kiết già, lủ khủ, la liệt ở chánh điện. Mình cứ nằm một bề (sợ trở bề thì xoay lưng vô người khác kì quá, nên chịu trận!!!),phần bị mỏi cổ, phần nắng trưa chiếu qua song cửa tiêng rưỡi đồng hồ. Tối về thấy sao một bên má bị rát, rồi hôm sau phía bên cổ hơi đau đau...Một hồi mới nghĩ ra! Nhờ Phật độ và yoga nên nay đã ...ngon lành trở lại rồi. Hihi...

    Trả lờiXóa