Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Hồn xanh một thuở

                                  


"Ganh tỵ nhe, lúc nào Cô cũng nhắc C6, còn thiên vị bạn Công Minh nữa!"

Nghe là biết của học trò ngoài C6 rồi! Cô nghe và thấy vui vì cảm nhận như
học trò mình đang còn nhỏ, như những ngày xưa đi đào kênh ở Mỹ Phong, Cô
hay đến nghỉ giải lao ngồi chơi với C6 và bị mấy em lớp khác...giận :)

Vì vậy câu chuyện được viết tiếp về kỷ niệm.

***

Lớp học đông, hình như hơn bốn mươi em. Bước vào lớp lần đầu, nhìn lớp, bước
chân Cô luýnh quýnh, leo lên cái bục giảng bằng gỗ cứ sợ đôi guốc giẫm phải
ống quần rộng rồi vấp té (dù trước đây trong những lần thực tập đã được Thầy
dặn không được mang guốc cao gót để tránh tình huống gót nhọn mắc kẹt vào
khe hở của bục gỗ, dỡ khóc dỡ cười!) Nhưng mang gót bằng cũng dễ té như chơi!. 
Cho nên nhìn xuống bao nhiêu con người ấy đang im lặng hướng vào mình, Cô 
bỗng dưng "thị nhi bất kiến". Và vì vậy, đã có lúc "thao thao bất tuyệt"! Thời gian 
đầu đụng ngay một loạt bài trong"Bản án chế độ thực dân Pháp" rồi đến "Sống 
chết mặc bay" rồi biện pháp tu từ Ẩn dụ, Hoán dụ...! Trời đất ơi, về nhà thì bò ra 
mà soạn giáo án, tới lớp thì gồng  mình lên để "truyền đạt"! dạy xong một buổi về 
nhà vui buồn, mưa nắng tùy theo  tình hình ở lớp, ở mỗi lớp. C6 thân thương hơn
xíu nhờ cô học trò cán sự Văn nhỏ bé ngồi bàn thứ hai phía cửa ra vào và nhất 
là hai cậu học trò nhỏ nhất lớp ngồi đầu bàn nhất và nhì ngay trước bàn giáo viên.
Đây là hai cậu trò nhỏ học giỏi nhất lớp, năng động nhất lớp, trẻ con nhất lớp
nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau (cả hai đều có thể đậu vào Bách khoa,
Y Dược nhưng không hiểu sao thích đi theo ngành Toán ĐH Tổng hợp thời đó và
ra trường cũng rẽ về hai hướng khác nhau...). Họ là những người góp phần giúp
Cô vui và tự tin hơn trong mỗi giờ dạy - Tất nhiên là cùng với nhiều nhiều bạn
trong lớp nữa (hihi) - vì thường hỏi bài và đồng tình với những gì Cô giải đáp,giúp
Cô nghĩ rằng mình đã có đồng minh.



Trong một lần giảng bài, bạn CM quay xuống bàn thứ hai, tình cờ Cô thấy vai áo 
bạn ấy sút chỉ một đường dài. Giờ chơi Cô hỏi khi hai cậu trò nhỏ đến bên Cô rằng
sao CM không nhờ Mẹ khâu lại cho. Bạn ấy bối rối chưa kịp trả lời thì QT nói Mẹ
bạn ấy sinh em bé, nên chưa khâu được Cô ơi . Thế là Cô bảo hôm nào đem đến Cô 
khâu cho. CM e ngại nhưng Cô bắt T phải lấy cho được đem Cô khâu giúp. Việc chậm
trễ vài hôm. Cô hỏi T thì được biết mỗi ngày buổi sáng M bận đạp xe đi bán cà rem,
không ghé nhà đưa áo được (hình như nhà M có sản xuất kem rồi bạn phụ giúp gia 
đình). Cuối cùng thì Cô Trò mình đã làm được việc.

Giữa mùa Xuân 1977, có nghĩa là các em sắp thi học kì 2 năm học lớp 11. Thuở ấy,
trường vẫn tham gia các hoạt động xã hội mà cụ thể là đào kênh thủy lợi ở Mỹ phong.
Nhớ lắm cái không khí oi nồng và hơi gió chướng mang vị mặn của biển xâm nhập 
vào nguồn nước uống ở Mỹ Tho mà gần mười năm ở nơi chốn này, đối với Cô đã
trở nên thân thuộc!
Một lần, trong lúc nghỉ giải lao, Cô với mấy bạn ngồi dưới bóng mát bụi chuối ăn mận,
ăn khoai mì luộc. Cô nói nhỏ với Tuấn:
- Hôm nào Cô nhờ em một việc.
-Việc gì vậy Cô?
-Cô muốn may cho Minh cái áo sơ mi đi học. Em làm sao mượn cho Cô cái áo nào vừa
nhất của bạn ấy để Cô đo ni.
Suy nghĩ một lát, Tuấn ngập ngừng:
- Em sợ bạn ấy ngại, không chịu đưa áo đâu Cô ơi!
Cô "bày mưu đặt kế" :
- Em nói đại hôm Tết thấy bạn mặc cái áo màu đẹp, cho Cô mượn coi kiểu và vải gì để
may cho cháu Cô.
Mưu kế này coi cũng hơi vô lý nhưng hai Cô Trò  thấy thích thú và bí mật hành động.

Trong vòng tuần lễ sau, Tuấn đưa chiếc áo kẻ sọc dọc màu vàng trắng của Minh cho Cô
và những ngày cuối tuần về nhà trong mấy tuần lễ sau đó, Cô may xong cái áo cho cậu
học trò nhỏ. Chiếc áo với những đường chỉ may không hề sắc sảo và vải được cắt từ áo
dài trắng bằng xoa Pháp. Áo dài này Cô may từ cuối tháng 3/1975, kiểu tà áo dài và rộng, 
chỉ mặc một lần và xếp cất cho đến lúc ra trường đi dạy thì không bao giờ mặc áo dài màu
trắng. 
Cái "sáng kiến kinh nghiệm" đó đã trở thành kỷ niệm nhớ đời của Cô. Sau này trong những 
phần thưởng tặng học trò, Cô cũng thích chọn những chiếc áo sơ mi đồng phục.


                                                                                              Ảnh minh họa
Trong cả cuộc đời dạy học của mình, lúc nào Cô cũng thương yêu học trò. Tình thương ấy
từ Cô lan tỏa đến cả Thầy và các em. Những ngày nghỉ lễ, Tết có dịp học trò đến chơi nhà,
lúc còn sinh thời, Thầy vui mừng đón tiếp, chuyện trò như không muốn cho về. Hồi còn khó
khăn, Tuấn ghé thăm và luôn động viên, nhắc khéo Thầy Cô đổi tivi đen trắng sang tivi
màu cho khỏi hại mắt và cho các em nhìn hình ảnh sinh động hơn. Học trò và gia đình Cô 
đã có những thân tình như thế đó... Những dịp 20/11, nhà Cô đầy ắp tiếng cười của học trò 
nhiều thế hệ.

***

Nhớ hồi mới ra trường, bạn bè  Cô lo âu tự hỏi nhau về con đường phía trước:
    
                           ...  Có nói chi với học trò không,
                               Lòng tôi xanh như mắt em trong...
                               Hay qua bao nỗi nhiêu khê cũ,
                               Mắt bỗng dưng vương thoáng lạnh lùng!    

Đã qua 38 năm rồi từ ngày đứng trên bục giảng. Đã nói nhiều với học trò nhiều thế hệ
rồi. Đã qua nhiều nỗi nhiêu khê trong cuộc sống. Nhưng hồn tôi vẫn xanh, mắt các em
vẫn trong và những tấm lòng mãi nồng nàn ấm áp. Đó là món quà vô giá mà cuộc sống
đã trao tặng chúng ta. Phải biết đón nhận và gìn giữ nâng niu.


                                                                    ***

P/S : Xin lỗi học trò Cô, nếu nhắc lại những kỷ niệm này có chạm vào tự ái của em.





4 nhận xét:

  1. Nhớ mãi Cô thân yêu
    Cô đã gỡi gấm một nhóm C6 cho Mẹ Cô ỡ Phú Nhuận , trọ để đi thi, Cho tới bây giờ , ỡ thật xa Cô, rất xa Việt Nam , em vần còn nhớ hương vị của món canh chua thịt bò rau ngò của cô cháu gái Cô nấu Cho em gởi lời thăm chị nầy Cô nhé
    Năm 78 , chúng em lại rời Mỳ Tho lên Sài gòn đi học , vậy mà mổi lần trở về lại cùng nhau đến trường , chổ phòng trọ của Cô ; líu lo , xoắn xít mà không nhận thấy Cô đỏ mắt vì mệt và ngáp ngủ ''' hihihi , vô tư '''> Em muốn về cho Cô nghỉ mà Cô cứ cầm ở lại
    Ôi, cái đời làm học trò của em đả được may mắn gặp một cô giáo thương mến học trò như Cô.Vậy mà lúc ra đi , em đã không từ giả Cô được , đau lòng mà kh̀ông ai biết .....
    Từ bi, hỉ xã , Cô có một tấm lòng như Mẹ; như Chị ruột thân thương
    Em đả nhắc về Cô với một bạn thân hàng xóm của em hồi đó , cùng nhau cười về sự ngây ngô cùa mình ngày trước . Tết đến đã dám đi xe đạp lên Sài Gòn thăm C̀ô'''chỉ đèo từ Phú Lâm, ngừng ở Phú Thọ rồi qua Phú Nhuận''', sau khi đi xe đò ''; Nhà Cô lúc ấy củng đầy học trò<.... Ơi kỳ niệm ngọt ngào .
    Em biết Cô rất yêu nghề giáo của Cô . Cô có cả tình thương cho tuổi dại Không làm sao kể hết
    Thương mải

    Trả lờiXóa
  2. Đọc mà thấy mắt cay cay..Cô tuyệt vời quá cô ơi!

    Trả lờiXóa