Thứ Năm, 22 tháng 6, 2017

Người về có nhớ...





Nhớ trưa chủ nhật, Lucky Land. Houston.
Nắng trưa hôm ấy thật "nồng nàn", 102 độ F

Bây giờ ngồi đây, vẫn ngầy ngật với áo lụa Hà Đông trong quá khứ.
Đầu óc lúc này lạ kỳ thiệt. Chợt vui, chợt buồn. Chắc là ảnh hưởng thời tiết nắng nóng trên trái đất? Sáng hôm nay bớt oi nồng hơn, có chút gió về. Chắc là chiều nay sẽ chuyển mưa chăng. Dù vậy, vẫn phải tưới cho mấy cụm hồng trước nhà. Hoa ra rất nhiều nhưng nở một hai hôm là cánh như bị khô lại vì nắng quá!
Cái nắng chói chang buổi trưa ở xứ sở này gay gắt thiệt. Nhớ hôm chủ nhật,
Bạn tui nét mặt đau khổ vì sợ nắng làm đen cổ tay khi đi dạo trong khu vui chơi của China, nơi có mô hình Thiên An môn và những bức tượng Tần Thủy Hoàng, rất nhiều quân lính. Có những tượng quân lính mất đầu, mất tay...mình cứ tưởng bị hư hao sứt mẻ theo thời gian mà họ không tu sửa. Nhưng không phải, đó là hiện trạng khi được đào lên từ khu lăng mộ Tần Thủy Hoàng... được người ta mô phỏng lại bằng hình ảnh rất cụ thể và sinh động. Những dãy đền đài lăng tẩm nguy nga, xa hoa với những khu vườn kỳ hoa dị thảo. Vân nói đã đi China và được xem bằng hình ảnh thực nơi này, những dãy hành lang hun hút, lộng lẫy xa hoa của Từ Hy Thái Hậu mà mỗi ô cửa là một bức tranh...





Bây giờ là trưa thứ tư, trên lịch là Jun, 21, Wed, quyển lịch rất lạ mà cả 5 đứa đều có do Dz Vân tặng từ tuần trước. Sinh nhật của bạn ấy đã qua 11 ngày. Hải và Xuyến rời H. đã 10 ngày. Bữa ăn tối thứ 3 một lần nữa với Vân ở nhà Nhung đã 1 tuần qua. Và Vân cũng đã rời H. 12 tiếng!. Thời gian cứ thế mà trôi qua. mọi việc cũng vận chuyển theo dòng năm tháng. Trẻ con rồi lớn lên. Người lớn sẽ già đi. Và tâm hồn những kẻ đa đoan cứ không ngừng...đa sự!
Vậy nên, dù cố gắng sống sát với thực tế, sờ chạm thực tế, ăn ngủ, tập luyện theo những thời khắc thực tế và trái tim phải hòa nhịp với hơi thở cuộc sống...nhưng mà lâu lâu tui cũng có những thời khắc tâm hồn lâng lâng bay bỗng, xa rời thực tế để mà có những xao động...không...hề...thực! Ví như mấy ngày nay, đi tới đi lui trên doạn đường ngắn này với Dz Vân, cùng vui chơi trò chuyện với bạn trong không khí gia đình, đôi khi, tự cho phép mình khóc cười như thuở còn trẻ dại...
Tối qua, ra phi trường với Vân. Ban đêm đèn đường sáng choang, bầu trời trong veo, thời tiết mát mẽ. Nghĩa là không có "mưa phi trường"! Người về và những người ở lại đều tươi tỉnh, ôm một cái rồi vô trong và đứng ngoài. Bịn rịn một chút, ngó theo một cái. Rồi thôi. Nhẹ nhàng.





Nhưng rồi, sau giấc ngủ đêm qua, thức dậy sớm. Đầu tiên là nghĩ tới thằng cháu mấy hôm nay không gặp bà Ngoại buổi tối và sáng sớm vì Bà về quá trễ, Bà dậy đi bộ khi cháu còn đang ngủ. Đi bộ về thì nó đã ngồi trong xe với mẹ, lướt qua Bà. Sáng nay cũng vậy. Sau đó là một cảm giác trống trải trong tâm hồn. Trên đường đi bộ sáng sớm gió mát rượi thật dễ chịu. Một cảm giác bâng khuâng, trống trải khi nghĩ về bạn bè và những ngày qua. Nhớ những lời bông đùa dí dõm và cả những tâm sự chân tình. Nhớ mấy câu thơ nhóm bạn đọc đi đọc lại. Nhớ những bài thơ của bậc đàn anh... Nhớ tới người đang trên đường bay trở lại quê nhà. Gặp gỡ và chia tay, vui vẻ và buồn bực, đau khổ và hạnh phúc, "thơ thẩn" và thực tế là hai phạm trù của cuộc sống. Thực ra không hề mâu thuẫn, đối lập nhau mà nó làm cho mỗi thứ tăng thêm ý nghĩa khi có thứ kia xuất hiện. Mà phải già một chút, thảnh thơi một chút sau những chặng đường cày bừa tất bật mưu sinh thời trẻ trung, giải quyết cơm áo gia đình, khi con cái đã khôn lớn trưởng thành, thậm chí, chúng có vai trò trong gia đình của nó như chúng ta ngày xưa, thì ta mới có thời gian dành cho những-cảm-xúc-của-người-già! Cái thứ cảm xúc ấy quý giá và cần thiết thật! Để cho huyết quản không ách tắc, cho trí não còn linh hoạt, cho trái tim không mệt nhoài rệu rã...




Mỗi người đều có một cuộc đời riêng. Nó như thêm hương vị và sức sống khi tuổi xế chiều còn có bạn bè đã được thử thách qua năm tháng sẻ chia.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét